Gõ nhẹ bút máy lên bàn làm việc, ánh mắt Phương Lâm Phàm dường như dừng ở trên tài liệu, kì thật tâm trí lại không ở trong công việc.
Hồ Thiên Quảng còn không ý thức được tình cảm khác thường trong quan hệ tình ái, nhưng cậu đã ý thức được.
Đây là chuyện vô cùng phiền toái, bởi vì Hồ Thiên Quảng chuyện gì cũng dám làm, cũng là một nam nhân truyền thống, lấy vợ sinh con, không cần giàu có chỉ cần bình an.
Cậu đã từng nhìn thấy sổ tiết kiệm trong quần áo Hồ Thiên Quảng mang đến, dường như từng tháng đều để dành tiền lương, đã được một số lượng không nhỏ, Hồ Thiên Quảng nói với cậu một câu: "Đó là vốn cưới vợ của tôi, giúp tôi tiết kiệm, đã đánh mất giấy tờ thực phiền toái."
Hiện tại nhớ tới chuyện này, tâm lý Phương Lâm Phàm không được tự nhiên, xoa ấn huyệt thái dương, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nếu không phải vì làm tình với cậu thoải mái, nam nhân chỉ thích nữ nhân như Hồ Thiên Quảng căn bản sẽ không cùng cậu phát sinh cái gì, cậu vẫn che giấu việc mình là đồng tính như cũ, ở trong góc một mình an ủi thân hình cơ khát khó nhịn của mình.
Hồ Thiên Quảng đúng lúc làm dịu thân hình của cậu, phóng thích tính dục tràn đầy được tích lũy hàng tháng, tính cả nhu cầu thỏa mãn tình cảm của cậu, mới không làm cho cậu chân chính trở nên dâm loạn, chỉ vì người mình thích mở thân mình, cuốn lấy thắt lưng người mình thích, nghênh đón va chạm của người ấy, cũng sẽ chỉ thích kêu rên cho người ấy.
Rốt cuộc có nên nói cho lái xe của cậu cảm giác này không? Hay là vẫn tiếp tục duy trì quan hệ thân thể? Có lẽ sẽ không nghe thấy đáp án làm cậu thất vọng.
Nói cho Hồ Thiên Quảng, không thể nói cho Hồ Thiên Quảng.
Phương Lâm Phàm do dự không ngừng, vuốt ve đôi môi mới được hôn không lâu, hai mắt dưới đôi kính lộ ra mỉm cười, cậu nhớ tới Hồ Thiên Quảng vừa mới mượn việc lấy lịch trình làm lý do, đường đường xông vào văn phòng, đem cậu đặt trên ghế dựa hôn mãnh liệt, cậu chỉ có thể nằm trên ghế dựa ôm cổ hắn, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Cậu bị Hồ Thiên Quảng hôn đến mê muội, nuốt vào không ít nước miếng của Hồ Thiên Quảng, cuối cùng Hồ Thiên Quảng vỗ vỗ cái mông của cậu, cười tủm tỉm nói cho cậu buổi tối sẽ làm cậu, hiện tại làm việc quan trọng hơn.
"Săn sóc" của lái xe, không biết lái xe hắn có thể đợi đến buổi tối để "săn sóc" không, hay là giám đốc cậu này nhận "săn sóc" của lái xe, không đi câu dẫn lái xe của mình.
Phương Lâm Phàm bỏ bút xuống, tài liệu để bừa bãi trước mặt, hai chân vắt chéo dựa lưng vào ghế, nhắm mắt đợi nửa giờ cuối cùng tan tầm.
Bỗng nhiên, di động trên bàn vang lên, Phương Lâm Phàm nhìn dãy số lạ trên di động, trực tiếp nói.
"A Quảng…"
"Bạn Phương, A Quảng là bạn trai cậu sao?"
Nam âm quen thuộc mà xa lạ, ý cười trong mắt Phương Lâm Phàm chợt tắt, ngữ khí lãnh đạm, "Lão bạn học, hiện tại tôi còn bận nhiều việc, có chuyện gì mới nói với trợ lý của tôi, hắn sẽ rất vui vẻ trả lời cậu, nếu cậu còn muốn bàn chuyện làm ăn thì mời tìm quản lý nghiệp vụ, tạm thời tôi không có thời gian."
"Bạn Phương, tôi chỉ muốn cùng cậu ôn chuyện, hồi trung học tôi bỏ lỡ cậu, hiện tại cậu lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi làm sao có thể bỏ qua cậu một lần nữa?"
Phương Lâm Phàm cười lạnh, "Thật có lỗi, hiện tại tôi không có hứng thú với cậu."
"Nếu chuyện cậu là đồng tính truyền ra ngoài, danh dự của cậu cùng công ty sẽ thế nào?"
Sẽ thế nào? Phương Lâm Phàm vô cùng rõ ràng hậu quả, vô luận cậu cố gắng thế nào, cái mác "đồng tính luyến ái" vẫn dán chặt, hết thảy tâm huyết của cậu vì công ty sẽ biến mất, lời đồn đãi không ngừng.
"Nói ra mục đích của cậu."
"Tôi chỉ muốn nếm thử tư vị của giám đốc trẻ tuổi đầy hứa hẹn là cậu thôi."
Có lẽ đây là một cơ hội có thể lợi dụng, Phương Lâm Phàm nghĩ, mặt không chút thay đổi nghe đối phương nói ra điểm hẹn, sau đó tắt di động, chỉ nói với Dương trợ lý mình có việc riêng phải ra ngoài giải quyết, công việc ngày mai nói sau.
Hồ Thiên Quảng thật vất vả vượt qua đến giờ nghỉ, chuẩn bị đón giám đốc tan tầm, vừa mới mở cửa phòng, Dương trợ lý đang thu dọn đồ đạc kỳ quái hỏi: "A? Tiểu Hồ, giám đốc không trở về với cậu sao?"
"Trở về cái gì?" Hồ Thiên Quảng ngạc nhiên hỏi lại.
"Giám đốc nói có việc riêng, cậu đương nhiên phải lái xe đưa cậu ta, vì sao cậu còn ở đây?" Dương trợ lý cũng bị hắn làm cho ngạc nhiên, không rõ Hồ Thiên Quảng thân là lái xe của giám đốc sao không trực tiếp đưa giám đốc về nhà, ngược lại lại chạy đến đón giám đốc.
Hồ Thiên Quảng không biết phát sinh chuyện gì, lấy di động ra liền ấn dãy số của Phương Lâm Phàm, tắt máy, ngay cả ấn mấy lần vẫn là tắt máy, hoàn toàn không gọi được, lại ấn số điện thoại trong nhà, cũng không ai nghe.
"Mẹ nó! Làm cái gì a!"
Phương Lâm Phàm chưa bao giờ tắt máy, lần tắt máy này không hiểu vì sao lại làm Hồ Thiên Quảng bực bội, cứ năm phút đồng hồ, hắn liền ấn dãy số của Phương Lâm Phàm một lần, nhiều lần đều là tắt máy.
Chuyện gì đáng giá đến mức làm cho Phương Lâm Phàm không báo cho hắn một tiếng tự mình về trước? Hơn nữa di động lại tắt, trong nhà không ai.
Cảm giác bực bội của Hồ Thiên Quảng càng ngày càng mãnh liệt.
Lúc Phương Lâm Phàm về nhà đã là 11 giờ, trong phòng tối đen nhìn thấy một người ngồi trên sô pha hút thuốc, hút từng hơi từng hơi thuốc, một đốm lửa lúc sáng lúc tối.
Đèn sáng lên, Hồ Thiên Quảng cũng không liếc nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: "Đại giám đốc rốt cuộc cũng biết về nhà."
"Ân." Phương Lâm Phàm lập tức đi vào phòng tắm.
Đột nhiên, Hồ Thiên Quảng kéo lấy cổ âu phục, ném mạnh cậu lên sô pha, "Cậu có biết tôi đi khắp nơi có thể tìm được cậu để tìm không?"
Trên mặt Phương Lâm Phàm không nhìn ra biểu tình, ánh mắt dưới kính bình tĩnh, "Tôi mệt mỏi, muốn ngủ."
Hồ Thiên Quảng nhìn cổ cậu, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Cởi quần áo!"
Phương Lâm Phàm cởi cúc áo, dấu vết làm tình giấu dưới quần áo chỉnh tề theo đó lộ ra, tất cả đều là dấu vết mới.
Hồ Thiên Quảng lập tức nắm chặt tay, không dám tin nhìn chằm chằm lồng ngực trần trụi của Phương Lâm Phàm, lửa giận lan ra đốt hồng ánh mắt Hồ Thiên Quảng, răng nanh nghiến ken két, nắm tay cũng vang lên tiếng khớp xương ma sát, nắm chặt lấy tóc Phương Lâm Phàm, giận dữ hét: "Phương Lâm Phàm! Cậu con mẹ nó là đồ dâm phụ chết tiệt! Dám ở sau lưng lão tử tìm nam nhân!"
Một quyền sẽ đánh lên mặt Phương Lâm Phàm, lại bởi vì sắc mặt quá mức bình tĩnh của Phương Lâm Phàm mà dừng giữa không trung, "Nói cho lão tử là ai! Lão tử phế đi hắn!"
"Là tôi tự nguyện." Phương Lâm Phàm lẳng lặng nói.
Một chữ "tự nguyện" làm cho Hồ Thiên Quảng cảm thấy không phải tức giận, mà là đau, gõ vào trái tim hắn, làm cho hắn đau đến phát cuồng, tát một cái lên mặt Phương Lâm Phàm, cầm lấy di động vẫn đặt trên bàn để chờ điện thoại của Phương Lâm Phàm, gỡ ra trước mặt Phương Lâm Phàm, từng kiện linh kiện rơi trên người Phương Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm nhìn thấy Hồ Thiên Quảng thả tay ra, vỏ ngoài cuối cùng của di động dừng ở trên mặt cậu, miệng cậu co rúm lại, muốn nói gì đó, miệng bị rách chỉ chảy ra tơ máu, mắt kính lệch đi không thấy rõ lắm thân ảnh xoay người của Hồ Thiên Quảng.
Rầm —
Cửa phòng kịch liệt đóng lại làm cho thân mình Phương Lâm Phàm run rẩy.
Liếm liếm tơ máu trên khóe miệng, Phương Lâm Phàm không có vẻ mặt thống khổ, lại có vẻ mỉm cười quái dị.
Biết ngay kết quả sẽ thành dạng này, chỉ là làm tình thoải mái sẽ không có khả năng làm một nam nhân chỉ thích nữ nhân đi yêu một nam nhân khác.
Góp đủ vốn cưới vợ, kết hôn sinh con, cuộc sống gia đình bình thường mỹ mãn như vậy, có nam nhân nào nguyện ý cùng một nam nhân dây dưa không rõ?
Cái tát này chẳng qua là trừng phạt của một con đực không thể độc chiếm con mồi, cũng là trừng phạt cuối cùng, Hồ Thiên Quảng đi thoải mái, cậu lại do dự mãi mới dám làm khảo nghiệm này, nghĩ có lẽ Hồ Thiên Quảng có thể hạ người, kịch liệt trừng phạt thân thể "ngoại tình" của cậu, đáp án mà Hồ Thiên Quảng cho cậu là không hề do dự xoay người đi thẳng, thậm chí không hỏi cậu vì sao lại "ngoại tình", một tát đánh nát ảo tưởng của cậu, bỏ lại một mình cậu.
Phương Lâm Phàm cắn chặt môi, nhắm mắt lại ngăn cản nước mắt sắp chảy xuống, không cho phép mình còn muốn Hồ Thiên Quảng, nhưng trên mặt đau đớn, cầm vỏ ngoài di động, còn có những tàn thuốc đang bốc khói nhắc nhở cậu, từng có một nam nhân không kiêng nể gì làm tình với cậu, ban đêm ngồi dậy đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, chăm sóc cậu phát sốt, gắt gao ôm cậu ngủ, ngọt ngào hôn cậu.