Lại là ngày thứ hai đi làm, Phương Lâm Phàm mặc áo sơmi, thắt xong cà vạt, sau đó mặc âu phục, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của mình trong gương.
Gương mặt trắng nõn tuấn tú, kính mắt viền vàng, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, một thân âu phục tối màu, khuôn mặt luôn không có nhiều biểu tình để lộ ra tính cách trầm ổn bình tĩnh, nhưng trên cổ đã có hôn ngân xanh tím do bị mút vào, thậm chí có dấu răng nam nhân để lại khi bùng nổ trong cơ thể cậu, khuôn ngực thậm chí đùi giấu trong quần áo đều là dấu vết bị xâm phạm.
Chỉ cần cởi thân quần áo này, mình sẽ không còn biểu tình cấm dục trong trẻo nhưng lạnh lùng, thay vào đó là vẻ dâm đãng.
Phương Lâm Phàm hiểu được mình gặp phải một nhân vật nguy hiểm, một nam nhân thuần túy chỉ dùng lực lượng giống đực chinh phục con mồi, mà nếu cậu phản kháng, kết cục duy nhất đó là hai tay hữu lực của nam nhân bắt lấy đùi cậu, không lưu tình kéo hai chân ra, dùng dương vật cực đại đứng ngạo nghễ của giống đực chinh phục tiểu huyệt mềm mại không biết thẹn, thao tiểu huyệt đến mức co rút, càng thao cậu đến thần trí không rõ, rơi vào lốc xoáy tình dục, phóng túng mình.
Chính là làm tình đơn thuần, Hồ Thiên Quảng chẳng những để côn thịt tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, ngay cả người cũng tiến vào chỗ sâu nhất trong lòng cậu, xâm chiếm tâm linh của cậu, sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh, khiến cho lòng cậu phát sinh cảnh giác.
Có lẽ nên đổi lái xe, cậu bình tĩnh lo lắng, đột nhiên một đôi bàn tay ôm lấy thắt lưng cậu từ phía sau, hô hấp nóng ấm phả lên mặt cậu, môi Hồ Thiên Quảng dao động trên hai má cậu, một tấc một tấc tiến đến gáy cậu, hít sâu một hơi, cánh tay ôm lấy eo cậu, đem cả người cậu ôm vào ngực Hồ Thiên Quảng.
"Giám đốc, nên đi làm, cậu cứ lề mề đến lúc kẹt xe cũng đừng trách tôi."
"Nga."
Phương Lâm Phàm vừa định giãy khỏi ôm ấp của Hồ Thiên Quảng, thân mình bỗng nhẹ bẫng, trước mặt xuất hiện khuôn mặt phóng đại của Hồ Thiên Quảng, Hồ Thiên Quảng ôm ngang cậu cười tủm tỉm bước nhanh ra cửa, khi tới cửa, thuận tay xách luôn máy tính.
Nằm trong lòng ngực rộng lớn, Phương Lâm Phàm có cảm giác rất kỳ diệu, không phải không được tự nhiên, mà là ấm áp.
Tiến vào vị trí người lái, Hồ Thiên Quảng vui sướng hôn nhẹ Phương Lâm Phàm, đem người thả ở vị trí phó lái, sau đó mới nổ máy, chuyên tâm lái xe.
Phương Lâm Phàm hơi hơi quay sang, Hồ Thiên Quảng lúc này không còn bộ dáng lỗ mãng cà lơ phất phơ như bình thường, khuôn mặt khỏe mạnh như đao mài, mày kiếm dày đặc, môi dày khêu gợi.
Lặng lẽ liếm đôi môi khô ráo, Phương Lâm Phàm cẩn thận nuốt xuống một lượng lớn nước bọt, nhắm mắt làm như dưỡng thần, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn hôn lên hắn.
Khi đèn đỏ, Hồ Thiên Quảng nhân cơ hội hôn lên môi Phương Lâm Phàm một ngụm, tim Phương Lâm Phàm đập mạnh, vội quay sang, không cho Hồ Thiên Quảng thấy rõ được biểu tình không tự nhiên của cậu.
Một bàn tay đặt trên đùi cậu, cách quần âu, như có như không âu yếm tính khí của cậu.
"Ân…" Phương Lâm Phàm dính sát vào lưng ghế sô pha, tính khí ma sát quần lót, quần lót bằng cotton hút lấy dâm dịch tính khí chảy ra, bàn tay kia toàn tâm toàn ý bao lấy đũng quân, không nhanh không chậm xoa nắn, Phương Lâm Phàm hơi ngửa mặt nhẹ giọng rên rỉ, không dám để người cũng ngồi trong xe đang dừng lại phát hiện bọn họ đang làm gì.
Đúng là giờ cao điểm đi làm, trên đường kẹt xe là bình thường, cho dù đèn xanh đã sáng, tốc độ của xe cũng rất thong thả, Hồ Thiên Quảng thoải mái lái xe, tay kia kéo khóa quần âu của Phương Lâm Phàm xuống, theo khóa kéo tiến vào trong đũng quần, cách quần lót cầm lấy tính khí phình to, năm ngón tay lúc nhanh lúc chậm xoa nắn, ngón tay cái xoa xoa một chút đỉnh tính khí đang chồi lên quần lót, vải dệt tàn nhẫn ma sát linh khẩu mẫn cảm.
Phần eo Phương Lâm Phàm run rẩy, dâm dịch chảy ra linh khẩu, vải dệt bị ướt từ trong ra ngoài, cậu cắn môi khắc chế tiếng rên rỉ càng ngày càng không nhịn được, túm lấy bàn tay đang làm càn kia, "Sẽ xảy ra tai nạn."
Hồ Thiên Quảng tủm tỉm cười nói: "Tin tưởng kỹ thuật của ta."
Phương Lâm Phàm cúi đầu xuống, ngăn cản của cậu cũng không có tác dụng, Hồ Thiên Quảng đẩy ra quần lót ướt đẫm, ngón tay kéo bao bì của tính khí xuống, ngón cái ma sát linh khẩu ướt át, chỉ chốc lát sau, dâm dịch đã ướt ngón tay hắn.
"A… A ân…" Từ trong cổ họng Phương Lâm Phàm phát ra tiếng rên rỉ áp lực, hai tay cầm tay hắn cũng dần buông ra, hai chân hơi hơi tách ra.
Nhận thấy Phương Lâm Phàm thả lỏng, Hồ Thiên Quảng phát ra tiếng cười đắc ý, ngón tay dính đầy chất lỏng có thể bôi trơn trực tiếp đụng đến phía dưới, tiểu huyệt giấu ở dưới âm nang máy máy, tràng thịt bên trong đã sớm mấp máy không thôi, trước tiên Hồ Thiên Quảng dùng dâm dịch ma sát huyệt khẩu, chờ huyệt khẩu xốp một chút, một ngón tay lập tức cắm vào, nội bích ấm áp bao lấy ngón tay, ngón tay xoa nhẹ vách tràng, tiểu huyệt giống như hô hấp, buông lỏng rồi lại co rút lại.
Ngón thứ hai chen vào, ngón thứ ba cũng chen vào tiểu huyệt không phải rất ướt át, một loại tê đau không quá mãnh liệt làm cho Phương Lâm Phàm hé miệng, hít sâu thả lỏng nội bích.
Ba ngón tay khuếch trương trong tiểu huyệt, trong chốc lát lại cong ngón tay, các đốt ngón tay chọc vào xung quanh vách tường, lại xoay tròn thật sâu, ma sát vách tường mẫn cảm, ấn xoa lên điểm mẫn cảm, Phương Lâm Phàm cắn chặt môi, không cho phép mình phát ra tiếng kêu dâm đãng khó nhịn giữa dòng người đông như nước.
Thấy cậu khắc chế mình như vậy, Hồ Thiên Quảng cười xấu xa nói: "Giám đốc, nhẫn nại rất hại thân."
Phương Lâm Phàm nâng mắt, đôi mắt dưới thấu kính hơi hơi mông lung đã sớm ướt át, giọng nói khàn khàn ra lệnh: "Bỏ tay anh ra."
"Miệng cậu nói bỏ tay tôi ra cũng không được gì, phải là cái lỗ nhỏ phía dưới của cậu nói không cần, tôi mới bỏ tay ra." Hồ Thiên Quảng vừa thấy khuôn mặt cực lực bình tĩnh của cậu, ngược lại ngón tay tiến vào càng sâu, đâm chọc vào điểm mẫn cảm trong tiểu huyệt, tiểu huyệt co rút từng đợt, giống như im lặng mời gọi, nuốt ngón tay vào chỗ sâu, khoái cảm mang theo tê đau có loại sảng khoái nói không nên lời, tràng thịt nịnh nọt kẹp chặt ngón tay, hy vọng ngón tay càng hung mãnh thao lộng tiểu huyệt.
"Ân… A… Ân…" Hạ thể vặn vẹo không kìm nén được, Phương Lâm Phàm nắm chặt tay, một tay bất an lo âu đặt lên trán, một tay khác đặt trên đùi nắm chặt quần âu, hé miệng gian nan thúc giục: "Nhanh chuẩn bị cho xong đi."
Hồ Thiên Quảng rút ngón tay ra, ngón tay dính đầy dâm dịch của tính khí lại đâm mạnh vào tiểu huyệt một lần nữa, xoay tròn, gãi gãi, vân vê tràng nội, chỗ sâu trong tràng nội dần dần nóng lên, Phương Lâm Phàm che miệng lại mới có thể không phát ra tiếng, đùi càng ngày càng run mạnh báo hiệu cậu sắp không được, cũng làm cho Hồ Thiên Quảng biết cậu sắp không được, Hồ Thiên Quảng cười xấu xa: "Giám đốc, xem ra lỗ nhỏ của cậu rất thích ngón tay của tôi, thích đến tự mình ướt, nếu là thịt heo lớn của tôi cắm vào trong động, chỉ sợ sớm sẽ nuốt sạch tinh dịch mà tôi phun ra."
Ngôn ngữ kích thích, hơn nữa ngón tay kịch liệt đưa đẩy, Phương Lâm Phàm đạt khoái cảm liên tục, tràng thịt hút lấy ngón tay thô ráp, ngón tay đầy vết chai ma sát lên điểm mẫn cảm mang đến khoái cảm tột cùng khiến cho cậu muốn kêu to, cậu lại chỉ có thể ngẩn đầu im miệng liều mạng nhẫn nhịn, đùi run rẩy kịch liệt, tính khí bắn tinh bên trong quần lót, ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong tiểu huyệt vẫn không buông tha cậu, nhắm ngay điểm mẫn cảm chọc mạnh, làm cho cả người Phương Lâm Phàm phát run, nằm sấp trên ghế phó lái, cắn cúc áo ở cổ tay, mông hơi trượt xuống sôpha, hai chân kẹp chặt tay Hồ Thiên Quảng.
Tinh dịch chen vào tiểu huyệt phía dưới, thuận tiện cho ba ngón tay đưa đẩy trong tiểu huyệt đang co chặt, Hồ Thiên Quảng khắc chế thống khổ khi côn thịt cứng đến phát đau, đem tinh lực của mình chuyển đến ngón tay, càng khuấy đảo thật nhanh trong tiểu huyệt.
"Giám đốc sắp đến công ty." Hồ Thiên Quảng cố ý kích thích Phương Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm càng muốn ngồi vững, tiểu huyệt lại càng khát cầu cao trào lần thứ hai, "Mau thao tôi nhanh một chút nữa…"
"Tự mình động nha." Hồ Thiên Quảng chuyển ngón tay, Phương Lâm Phàm kêu rầu rĩ, hai chân kẹp lấy tay của hắn ma sát qua lại, làm cho ngón tay đảo loạn trong tiểu huyệt, hướng đến điểm mẫn cảm, sau đó phối hợp với động tác ra vào của ngón tay, đong đưa mông.
"Ngô… Ân… Nhanh…" Kiềm chế một tiếng rên rỉ, Phương Lâm Phàm lại cắn cúc áo trên cổ tay.
Lúc sắp đến cửa công ty, chỉ ở cúc áo đã đứt, Phương Lâm Phàm cơ hồ cắn cúc áo, ngã mạnh lên sô pha, cúc áo dính