Ngày hôm sau, Hồ Thiên Quảng đi đến công ty để phỏng vấn, hắn ngàn tưởng vạn tưởng cũng không nghĩ đến người ngồi ở đối diện hắn, ngồi chính giữa ba người quản lí là người đã hại hắn làm cả đêm mộng xuân nhớ đến. Người kia ngồi nghiêm trang ngay ngắn, cho dù nhận ra Hồ Thiên Quảng nhưng cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà là lãnh đạm hỏi hắn mấy vấn đề, bình thường đến không thể bình thường hơn theo hình thức một cuộc phỏng vấn. Hồ Thiên Quảng cũng trả lời hết các câu hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyên chú theo dõi cậu.
Một chút đều không có thay đổi, người như Phương Lâm Phàm có khí chất lạnh như băng làm cho Hồ Thiên Quảng không khỏi hồi tưởng buổi tối đầy nhiệt tình đó. Thật muốn phá bỏ vỏ ngoài lạnh lùng của nam nhân này rồi đặt cậu dưới thân để mình mặc sức dày vò.
Nếu buổi tối đó bởi vì giao dịch mới có thể thượng một nam nhân, thì hôm nay chính bản năng dục vọng của hắn, bản năng dã thú của hắn, cả người mạch máu đều sôi trào, kêu gào nhanh đè nam nhân kia xuống để cho hắn thấy bên dưới ánh mắt lạnh lùng là bản chất dâm đãng của nam nhân.
Nam tinh anh! Tốt – Hồ Thiên Quảng khẽ cười lạnh, thầm nghĩ những cách có thể làm để gỡ bỏ mặt nạ lạnh lẽo mà Lâm Phàm đang đeo trên mặt.
"Giám đốc, thế nào ạ?" Thư ký của Phương Lâm Phàm rụt rè hỏi khi không thấy biểu tình của giám đốc.
"Ân, các anh tự quyết định." Phương Lâm Phàm thản nhiên trả lời, ý tứ của cậu không tỏ vẻ không muốn dùng Hồ Thiên Quảng nhưng cũng không tỏ vẻ muốn dùng Hồ Thiên Quảng, làm cho hai vị thuộc hạ cứng người không biết nên làm thế nào. Ánh mắt không dấu vết trốn tránh của Hồ Thiên Quảng lúc đầu là khiếp sợ rồi sau đó là tràn ngập dục vọng làm cho Phương Lâm Phàm khẽ rùng mình phải vội vàng quay đi chỗ khác tránh ánh mắt nóng bỏng ấy.
Hai vị thư ký thương lượng trong chốc lát, bèn quyết định trước thử dùng Hồ Thiên Quảng một tháng, nếu không thích hợp thì tiếp tục thay người, rồi thông báo Hồ Thiên Quảng ngày mai có thể đi làm.
Hồ Thiên Quảng trước khi rời đi thì cố ý liếc nhìn Lâm Phàm một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười tà ý làm cho Phương Lâm Phàm thoáng run rẩy, mắt kính hơi mờ đi không thấy được ý gì.
Hồ Thiên Quảng tâm tình tốt, quả nhiên ở bãi đỗ xe tìm được chiếc xe có rèm che của Phương Lâm Phàm, liền ôm ngực dựa lên xe có rèm che, chờ cậu tan tầm. Không lâu sau, Phương Lâm Phàm đi vào bãi đỗ xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hồ Thiên Quảng.
Chỉ có hai người bọn họ trong bãi đỗ xe nhưng lại chìm trong im lặng, Phương Lâm Phàm mở miệng trước nhưng câu nói đầu tiên lại là: "Anh cần bao nhiêu tiền? "
Hồ Thiên Quảng đối với những lời này có chút ngạc nhiên mờ mịt liền lặp lại: "Tiền?"
"Chẳng lẽ anh không phải vì tiền mà tới sao?" Ngữ khí Phương Lâm Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, lấy ra chi phiếu cùng bút, "Anh cần bao nhiêu vạn? Cầm tiền về thì sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Hồ Thiên Quảng hậu tri hậu giác hiểu được hàm ý trong lời nói, hóa ra tinh anh nam nhân thực sự coi hắn là một công cụ tiết dục. Cần thì gọi đến không cần thì dùng tiền để bịt miệng rồi đuổi hắn đi.
"Dựa vào cái gì!" Hồ Thiên Quảng một phát bắt được bút trên tay Phương Lâm Phàm, kéo cậu đến trước mặt mình, vòng tay qua thắt lưng cậu kéo chặt, giận dữ nói: "Mẹ nó tinh anh nam nhân, quả thật ngay từ đầu lão tử là vì tiền, là một nam nhân cũng cứng rắn đi theo thượng cái mông của cậu, kết quả làm cho lão Nhị* của tôi đối với cậu có cảm tình. Lão Nhị của tôi đối với tiền của cậu thì không hứng thú nhưng với cái mông của cậu thì vô cùng hứng thú "
Nói xong, cái mũi tiến đến trên mặt Phương Lâm Phàm hít hít, hắn nhớ buổi tối hôm đó không ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ tinh anh nam nhân nhưng hôm nay lại thoang thoảng một mùi hương nam tính. Cái mũi theo gò má trượt lên cặp kính, Hồ Thiên Quảng cố ý thở ra một hơi nhiệt khí làm cặp kính bị phủ một tầng mờ sương trông lung linh biến ảo, càng làm tăng thêm mỹ lệ trên gương mặt của nam nhân. Lúc ấy Hồ Thiên Quảng mới cúi xuống gặm nhấm cái cổ của Phương Lâm Phàm, nhẹ nhàng nói: "Có hứng thú với tôi không?"
Phương Lâm Phàm trên mặt thờ ơ, xuyên thấu qua tầng sương trắng nhìn chăm chú vào mắt Hồ Thiên Quảng, xác nhận hắn là thực muốn bản thân mình chứ không có bất cứ ý tứ dọa dẫm hay, vẫn là tưởng doạ dẫm.
Hồ Thiên Quảng không thể kiên nhẫn, môi hôn lên cái trán trắng tinh, một bàn tay với vào trong quần áo của Lâm Phàm cởi dây lưng còn tay kia thì xoa xoa lưng của Lâm Phàm bàn tay càng lúc càng trượt xuống dưới.
"Sẽ có người……" – Phương Lâm Phàm vừa muốn lên tiếng ngăn cản, đã bị Hồ Thiên Quảng đặt vào trong xe rồi kéo rèm che lại. Quần âu bị kéo đến mông, quần lót cũng bị kéo xuống làm cho chiếc mông trắng nõn bại lộ dưới không khí, ngồi dưới khí lạnh của xe.
"Cậu không cảm thấy có người xuất hiện thì sẽ càng kích thích hơn sao?" – Hồ Thiên Quảng cười cười cởi cúc áo của Phương Lâm Phàm rồi cũng cởi áo sơmi của mình.
Nhẹ nhàng nhấm nháp hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của Phương Lâm Phàm rồi trượt xuống đến xương quai xanh. Bờ môi ấm nóng di chuyển xuống phần ngực trắng ngần rồi liếm liếm hai hạt hồng hồng ở trước ngực làm cho Phương Lâm Phàm thở dốc, bờ môi cắn chặt để tiếng rên rỉ không phát ra ngoài. Hồ Thiên Quảng xoa xoa cặp mông tròn trĩnh của Phương Lâm Phàm rồi ngón tay từ từ tiến vào mật động, phát hiện còn hưng phấn hơn bản thân Phương Lâm Phàm. Niêm dịch hơi hơi rỉ ra làm cho hai ngón tay của Hồ Thiên Quảng dễ dàng đi vào. Quần lót bị cởi hẳn ra rồi vứt xuống dưới, tách đôi chân thon dài Hồ Thiên Quảng nhìn thấy tiểu huyệt phía dưới rõ ràng hiện ra bộ dáng đã bị người ta động chạm qua, dược bôi trơn đã được thoa sẵn làm cho Thiên Quảng đờ đẫn. Chính mình suy nghĩ đến cậu ta nhiều như vậy, cậu ta lại dám cùng người đàn ông khác tiêu dao khoái hoạt, Hồ Thiên Quảng bỗng chốc tức giận, vẻ mặt tức giận cắm mạnh ngón tay vào tiểu huyệt của Phương Lâm Phàm làm cho cậu kêu to một tiếng. tiểu huyệt chỉ mới được bôi trơn chứ bên trong không có tinh dịch của nam nhân, không biết thế nào, sự lo lắng trong lòng Hồ Thiên Quảng giảm đi một chút
Đỡ lấy côn thịt của mình, Hồ Thiên Quảng quyết định đem dấu vết của nam nhân khác biến mất, đem chính tinh dịch của mình bắn hết vào trong mật động rồi sau đó cảnh cáo nam nhân tinh anh này, không cho phép cậu ra ra ngoài tìm bất cứ nam nhân nào khác, nếu cậu ta muốn thì sẽ dùng chính bản thân mình phụng bồi.
"Bao cao su… đeo vào…" Phương Lâm Phàm vặn vẹo mông né tránh cảm giác côn thịt sắp đâm vào trong cơ thể, từ trong âu phục lấy ra bao cao su cắn xé mở gói. Đúng lúc ấy Hồ Thiên Quảng cố định chế trụ thắt lưng cậu, đem hai chân Lâm Phàm kéo đến trước ngực mình rồi côn thịt mạnh mẽ tiến vào tiểu huyệt, ma sát mạnh mẽ tràng bích làm cho Phương Lâm phàm suýt nữa thất thanh hét to.
Lấy bao cao su trong tay Lâm Phàm rồi tùy ý vứt trên sàn xe thuận tiện đạp đạp mấy cái, Hồ Thiên Quảng không giảm bớt sự xâm nhập thở mạnh nói "Giám đốc, tôi có phải là người thứ nhất không mang mũ quan hệ với cậu, đúng không ? "
Phương Lâm Phàm không nói gì, cắn chặt môi bắt lấy quần áo Hồ Thiên Quảng, trong cổ họng phát ra tiếng rên giống như thống khổ lại giống như tiếng khóc.
Cố ý ở điểm mẫn cảm dùng sức va chạm, Hồ Thiên Quảng lạnh lẽo nói: "Giám đốc, ngươi nói xem?"
"Không… Là…"
Một loại tức giận nồng đậm dâng lên, Hồ Thiên Quảng rút côn thịt ra, cực đại quy đầu đặt ở huyệt khẩu, vừa không đi vào cũng không đi ra, làm cho tiểu huyệt mở ra mở vào đói khát như bông hoa đang muốn người hung hăng chà đạp, khiến Phương Lâm Phàm không thể kìm nổi đong đưa thắt lưng hướng côn thịt của Thiên Quảng mà ma sát, khát cầu côn thịt thô to mạnh mẽ xâm nhập vào tiểu huyệt đói khát của mình. Phương Lâm Phàm mở cái cúc áo cuối cùng để áo sơmi theo bụng trượt xuống đùi, từ đỉnh đầu đến thắt lưng uốn cong thành một vòng cung tuyệt mĩ, khuôn mặt trắng bệch run rẩy quay lại nhìn Hồ Thiên Quảng, cặp mắt kính đã bị nhiễm sương mù mông lung, đôi môi đỏ mọng mở ra như khẩn cầu, thanh âm kiều mị phát ra.
"Ngươi là……"
"Rốt cuộc phải hay không phải?" Hồ Thiên Quảng tức giận cắm mạnh côn thịt vào tiểu huyệt làm Phương Lâm Phàm cắn mạnh môi ngăn tiếng kêu thống khoái đang chực chờ trong cổ. Côn thịt cắm xuống thấp xuống, hạ bộ để ngay sát mông Phương Lâm Phàm điên cuồng chuyển động, điểm mẫn cảm bị đại quy đầu thô to gân guốc liên tục va chạm làm Phương Lâm Phàm như bị điện giật, phần eo chấn động, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều dâng làm cho Phương Lâm Phàm cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà phát ra tiếng kêu.
"Ân. …. Ân…… A…… Thật thoải mái a……"
Chính là Hồ Thiên Quảng vẫn mất hứng, nghĩ lại ngay tại tiểu huyệt này vừa mới bị người nào đó động chạm vào khiến tâm hắn khó chịu. Dừng lại va chạm