chậm rãi bước theo thầy ra chính điện, sư thầy trầm ngâm, rồi chỉ tay lên bức ảnh trên chiếc bàn nhỏ để ảnh chúng sinh.
– Cô gái này đã chết vì bị ruồng rẫy – sư thầy nói chậm lại – cô ta hoá điên và tự rạch bụng lấy đứa con …cô ta chết.
– Con không hiểu lắm – Thu hỏi lại
– Cô ấy là người yêu cũ của chồng con – sư thầy nhìn chằm chằm vào mắt Thu – Vì con mà anh ta và gia đình anh ta ruồng rẫy cô ấy, cô ấy uất ức, hoá điên, và chết thế đấy.
– Còn đứa trẻ đầm đen trên bàn thờ ?- Thu hỏi giật lại.
– Bàn thờ đó ngày xưa người ta thờ nó, giờ chẳng ai thèm ngó ngàng tới, huhuhu…- tiếng khóc to dần..
– Thưa thầy… -Thu sợ hãi
– Và đứa trẻ đó là tao – Thu há hốc miệng. Mọi thứ mòng mòng thay đổi. Ngôi chùa tự dưng đổ nát và cũ kĩ, và sư thầy là con bé đầm đen xấu xa kia.
– K..H..Ô…N..G – Thu hét lên và đáp lại là tiếng cười sằng sặc của con bé.
Gió ngoài trời quật cây vun vút, rồi len qua các hốc nhà bật lên rin rít.
– Chị e mình đợi bố về đi – nói đoạn con bé con dắt tay thằng cu Minh tiến ra ngoài cửa.
– Không… – Thu đứng dậy chạy theo. Một thanh xà nhà rơi xuống chắn ngang trước mặt Thu và bốc cháy phừng phừng. Thu gào khóc kéo thanh xà ra khỏi cửa…
Lửa…cả ngôi chùa bốc cháy…nóng… Thu nằm giữa đống lửa, nghe như có tiếng người hô cháy. Thằng cu Minh đi theo con bé…ngoái lại nhìn Thu…và mỉm cười.
Nguồn: vnsharing