Chồng đi học xa nhà, một mình Thu phải cáng đáng và quán xuyến tất thảy mọi chuyện trong gia đình. Từ chuyện con cái đến chuyện bố mẹ chồng, người phụ nữ bé nhỏ cứ thế lăn xả và ngụp lặn trong công việc.
Họ lấy nhau được 1 tuần thì Quyết biết tin học bổng thạc sĩ anh apply đã được chấp nhận. Cái "niềm vui" của chồng đã khiến Thu bật khóc nức nở và cho đến khi máy bay vút lên không trung cao tít thì ở Thu vẫn còn một điều mà nước mắt làm cô cứ nghẹn nghẹn nơi đáy họng: Thu đã có thai…1 tuần tuổi.
Cũng đã hai năm kể từ ngày Quyết đi học xa nhà, thằng cu Minh cũng đã gần được 2 tuổi. Trộm vía, thằng bé giống cha nên kháu khỉnh, bụ bẫm và rất mực đáng yêu. Chẳng biết là ông trời thử thách hay tại Thu không khéo mà cu Minh càng ngày càng biếng ăn, toàn ngủ ngày rồi đêm thức nghịch.
Cô y tá ngày lo toan đủ thứ trên viện, đêm về lại vất vả vì đứa con trai bé bỏng và đáng thương của mình…Mấy lần, người ta bắt gặp Thu ngủ gật trên bàn trực, ai cũng thương chẳng nỡ đánh thức. Cô gầy rộc đi trông thấy – người phụ nữ tuổi 25 giờ tiều tụy và kém sắc hơn hẳn.
Quyết cũng nhận thấy điều đó qua những lần chat skype với Thu…anh cũng dằn vặt nhiều lắm, trách mình, trách bố mẹ mình đã quá già yếu, trách đứa con yêu của mình làm Thu phải vất vả. Cũng may, chỉ mấy tháng nữa thôi, anh sẽ trở về, làm chồng, làm con, làm cha đỡ đần cho những vất vả của Thu.
Hôm nay, viện có ca mổ, là một phụ nữ bị khó sinh, các bác sĩ và y tá như Thu phải vật lộn mãi mới đưa sản phụ thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Thu được cho phép về sớm để nghỉ ngơi. Về đến nhà, Thu bàng hoàng khi thấy cu Minh trèo lên bàn thờ ở góc nhà và đang ngồi vắt vẻo trên đó. Thu quát lên:
– Bố mẹ trông thằng Minh kiểu gì thế này.
Hai ông bà từ trong buồng chậm chậm bước ra, thấy thằng nhỏ vắt vẻo cũng không khỏi bàng hoàng.
– Trẻ con nó nghịch thôi mà con.
– Có mỗi việc ở nhà trông cháu mà ông bà cũng không làm nổi. Nó có chuyện gì thì ông bà gánh được à? – Thu cáu gắt và vội trèo lên bế cu Minh xuống.
Thằng bé giãy nãy, khóc van. Thu dùng tay tét vào mông nó mấy cái rõ đau. Ông bà nội chạy lại giằng cháu, làm Thu càng thấy bực bội và càng đánh mạnh thằng nhỏ. Mẹ khóc, con khóc, ông bà khóc…ầm ĩ cả nhà.
– Mẹ ơi, chị bảo chị muốn chơi với Minh – thằng bé con lay lay tay mẹ.
– Chị nào? Thu hỏi lại.
– Chị bé ấy.
– Chị bé nào?
– Chị con ấy.
– Con làm gì có chị nào. Thôi ngủ ngoan nha con trai.
Minh nhắm mắt, lờ đờ ngủ. Có lẽ khóc nhiều quá nên nó ngủ ngay được. Nghĩ lại cảnh hồi chiều, Thu thấy xót con và thấy có lỗi với bố mẹ quá. Thôi ngủ, sáng mai Thu lại bù đắp vậy.
– Mẹ bảo ngủ.
Thu chợt tỉnh giấc, có tiếng nói chuyện. Thu quay sang con, xoa xoa lưng nó:
– Chắc mệt quá nên mớ đây mà.
Rồi chính Thu tự thiếp đi trước…cô đã quá mệt mỏi với tất thảy.
– Mẹ bảo, con đeo cái bùa này vào cho cu Minh, sáng mẹ lên chùa lấy đấy – mẹ chồng thủ thỉ và dúi vào tay Thu một cái túi đỏ nhỏ nhỏ, móc vào sợi dây chuyền bạc.
Thu mỉm cười, thầm nghĩ: "Mẹ lại mê tín nữa đây". Thu đeo sợi dây chuyền vào cổ cho con trai.
Cả mấy tuần nay rồi, Thu chẳng có dịp chuyện trò với nó, cứ lần nào Thu đi làm về thì nó cũng đã ngủ tít. Hôm nay cũng chẳng khác, Thu hôn nhẹ lên trán con rồi xắn tay dọn dẹp nhà cửa. Chợt nghe như có tiếng con khóc, Thu chạy vội lên phòng. Cu Minh chẳng hiểu sao cứ gào khóc thảm thiết, hai tay nó cứ siết chặt sợi dây bạc trên cổ. Thu hoảng loạn, chạy lại ôm chầm lấy con.
Mặt thằng bé bợt đi vì khó thở, Thu vội luồn tay ra sau cổ con và giật phăng sợi dây chuyền bạc. Thằng bé buông thõng người, bấu lấy mẹ đầy sợ sệt, khóc nấc:
– Chị đánh con! Mẹ ơi chị đánh con.
Lần một còn không tin, chứ lần hai, lần ba như thế này khiến Thu bắt đầu suy nghĩ.
Đặt con xuống giường, Thu chăm chú nhìn con say giấc. Thu ra võng ngồi, nơi có chiếc gương to phản chiếu được chiếc giường nơi con trai mình đang ngủ. Tay thoăn thoắt gõ phím lap, thỉnh thoảng cũng không quên ngó con qua chiếc gương to ấy.
Tiếng cười rúc rích rợn khắp căn phòng. Cu Minh mắt nhắm tít, không phải là con cười, Thu chạy vội vào buồng ông bà nội. Chẳng phải, hai ông bà già vẫn ngủ ngon lành.
Tiếng cười mỗi lúc một lớn dần. Như có một luồng gió thổi qua sống lưng. Thu đứng hình, tay chân run lẩy bẩy – có người, ngay bên cạnh.
Thu quay phắt ánh nhìn qua vai mình, chẳng có gì cả. "Meo" một con mèo đen tuyền trâng tráo nhìn Thu đầy thách thức. Thu dậm chân thật mạnh. Con mèo phóng tới, ghì chặt lấy người Thu. Cô sợ hãi, kêu toáng lên, lắc người thật mạnh, tay chân vung loạn xạ.
Đáp lại tiếng kêu cứu của Thu chỉ có tiếng "Meo meo" đầy giận dữ của con mèo đang ghì chặt trên cổ cô. Vuốt của nó vẽ nghuệch ngoặc trên cổ Thu khá nhiều đường chằng chịt đang rỉ máu. Thu gào khóc trong tuyệt vọng… và tiếng cười trẻ con, tiếng mèo kêu rền rĩ…Thu thiếp dần…
– Này con…Thu…sao ngủ thế này hả con? – Mẹ chồng day day cô con dâu ngủ gật trên chiếc võng giữa nhà.
Thu choàng tỉnh, sắc mặt vẫn chưa hết hốt hoảng. Cô ôm chầm lấy mẹ chồng:
– Mẹ ơi, có ma!!!
– Ma nào, con sốt rồi. Trán nóng đẫy lên đây này. Lên giường nằm đi, làm gì mà cả hai mẹ con mày sốt cùng lúc thế này – bà mẹ chồng chặc lưỡi, quay đi.
Thu giật mình, chạy vội đến bên con. Thằng bé sốt nóng quá, ôm nó trong tay mà Thu nóng ran cả người.
– Mẹ ơi Minh đau lắm – thằng bé con i ỉ khóc.
– Con đau ở đâu? – Thu ân cần dỗ dành nó.
– Chị đánh vào đầu, vào cổ con mẹ ạ – thằng bé thì thào.
– Chị ở đâu? – Thu hỏi lại
– Chị ngồi kia kìa mẹ – đoạn thằng bé chỉ tay lên hướng cái bàn thờ trong góc nhà.
Thu nhìn theo tay con. Cô hét toáng lên rồi ngồi thụp xuống đất. Bà mẹ chồng lại tất tả chạy lên.
– Lại chuyện gì? Sao? Sao?
– Con bé con…trên…trên…bàn thờ… – Thu run rẩy.
– Làm gì có đứa nào – bà mẹ ngơ ngác.
– Nó chình ình thế kia mà mẹ không thấy ah – Thu hét lên – con bé mặc váy đầm đen kia kìa.
Bà mẹ già hốt hoảng, quỳ sụp xuống đất vái lấy vái để, miệng lẩm nhẩm khấn…
"Xoảng". Bát hương rơi xuống nền, tro bay mịt mùng hết cả, tiếng cười sang sảng của con bé con âm vang khắp cả căn nhà. Thằng cu Minh giật thột khóc nức nở, Thu lấy lại bình tĩnh, hét toáng lên: "Bỏ lọ hoa xuống". Mẹ chồng nhìn Thu sợ sệt, lọ hoa đánh "xoảng" thêm một tiếng rồi vỡ tung trên nền nhà. Con bé con nhảy phụp xuống đất, ghé sát mặt và trừng trừng nhìn Thu.
– Khốn nạn – Thu quát lên.
– Ai khốn nạn? – con bé con gằn giọng.
Thu cắn chặt môi, bật máu, răng lập cập va vào nhau.
– Tại mày mà mẹ tao giết tao….tại mày mà tao đói…ai mới khốn nạn? – Tiếng con bé rít lên từng hồi, nghe đầy trách móc và hằn thù. Nó lao vào giằng lấy thằng cu Minh trên tay Thu.
Thằng bé khóc thét, Thu khóc thét, mẹ chồng Thu khóc nấc ra thành tiếng:
– Bà nội xin con,…con…con…con tha cho…em.
– Em gì thằng nghịch tử – con bé lại quát thẳng vào mặt bà.
Thu không hiểu, không hiểu gì cả, chỉ có điều Thu biết, con trai cô đang bị một bàn tay đen đúa ghì chặt cổ. Mặt thằng bé tím ngắt, rồi bợt dần đi.
"K…h…ô…n…g" Thu gào lên: "Mày làm gì con tao thế này?" Thu lao vào giành giật thằng bé với con nhỏ. Bà mẹ chồng yếu đuối cũng lao vào cuộc chiến này. Bà tóm lấy tóc con bé, giật ngược ra sau.
"AAAAAAAAAAAAAAAA" con bé hét lên đầy giận dữ, mắt nó đỏ rực, gầm gừ nhìn Thu rồi quay sang bà mẹ:
– Bà nội…mày chết với tao.
Con bé buông thằng Minh ra, Thu vội vàng giật lấy ôm con vào long. "Bịch" Thu vội quay ra sau. "Ôi trời…mẹ" cái con bé xấu xa đó đã xô mạnh mẹ chồng cô vào tường, máu rỉ ra từ chỏm đầu…mắt bà mở trừng trừng…bà chết…đã chết. Thu sợ hãi, nhìn con bé:
– Cô xin cháu…cô không biết gì…tha cho em vì nó là em cháu – Thu lạy lục van xin.
– Hahaha…..tiếng cười rợn ngợp khắp căn phòng, nó không the thé cũng không sang sảng mà cứ âm vang ma quái, như kiểu người ta đang cọ sắt trong đầu Thu vậy.
Bất giác, thấy có người qua đường, Thu vội hét lên toan kêu cứu: "Cứ….". Bàn tay đen ngòm, nhầy nhụa thứ chất lỏng tanh rì bóp chặt lấy miệng cô: "Hét to lên….ha ha ha…hét to tao nghe". Con bé con lại cười đầy man rợ.
Cu Minh cứ nấc hơi từng tiếng…nó thỏ thẻ những thứ ngôn ngữ kì lạ trong miệng…Thu không quan tâm…điều Thu muốn lúc này là chấm dứt tất cả…ác mộng ư? Ác mộng cũng chỉ là giấc mơ không vui thôi. Thu tự trấn an mình thế.
"Xoảng". Thu giật mình ngước lên, tấm ảnh cưới của Thu đã vụn tan những mảng kiếng sắc nhọn. Con bé con lấy một mảnh rạch ngang dọc những đường thù hằn lên ảnh của Thu. Nhân cơ hội này, Thu đứng phắt dậy, bỏ chạy cuống cuồng…
– Thằng bé không sao đâu, con cứ đặt nó ở đây, ra ngoài thầy muốn nói chuyện với con – sư thầy ôn tồn an ủi Thu.
– Vâng ạ – Thu đáp trả gọn lỏn. Phải thôi…cô làm gì còn sức chứ.
Thu