Video Chat là câu chuyện ma quái kể về một cậu bé thiếu niên gặp một cô gái lạ trong phòng chat. Cậu không chắc liệu có nên tin cô ta hay không khi cô ta bắt đầu cầu xin giúp đỡ.
Một ngày nọ, khi tôi từ trường về nhà, tôi nhận được lời nhắn từ bố mẹ nói rằng họ đã ra ngoài và sẽ về trễ. Không có nhiều bài tập về nhà, tôi chui vào phòng ngủ và mở laptop lên. Sau khi lướt web vài phút, tôi bắt đầu chán và tìm kiếm một phòng chat video.
Click chuột lướt qua những tên lập dị và phí thì giờ, tôi cố tìm lấy một người tôi có thể trò chuyện cùng. Khi sắp bỏ cuộc, cú click ngẫu nhiên của tôi làm hiện lên màn hình một cô gái rất dễ thương.
Cô trông giống như đã khóc và đặt tay lên miệng, như thể cô đang cố gắng không phát ra tiếng động. Nhìn gần hơn, tôi có thể thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt cô.
Cô bắt đầu gõ…
– Làm ơn , làm ơn giúp tôi…
* Có chuyện gì
– Gọi cảnh sát !
* Cái gì ? Tại sao ?
– Có ai đó trong nhà của tôi
* Cô không đùa chứ ?
– KHÔNG ! Anh phải giúp tôi !
* Được rồi được rồi , tôi sẽ giúp cô
– Gọi cảnh sát cho tôi.
* Tại sao cô không tự gọi lấy?
– Điện thoại tôi hỏng rồi. Tôi chỉ có một mình. Ai đó đã đột nhập vào nhà tôi. Tôi nghe thấy hắn đang đi lên cầu thang nên đã trốn vào tủ quần áo. Mở laptop. Trang đầu tiên tôi tìm được là phòng chat này. Anh là người đầu tiên tôi liên lạc đến. Làm ơn, A phải tin tôi!
* Cô có chắc đây không phải trò đùa ?
– Tôi thật sự nghiêm túc
Tôi không biết phải làm gì. Đây có thể chỉ là một trò đùa bệnh hoạn, tôi nghĩ thế, nhưng biết đâu cô gái này thật sự cần giúp đỡ ? Tôi không thể bỏ rơi cô ta . Tôi phải gọi cho cảnh sát
* Được rồi , tôi sẽ gọi cảnh sát , cho tôi tên và địa chỉ của cô.
– Tôi tên Linda, địa chỉ là…
Khi cô ta đang gõ , tôi đã sẵn sàng gọi số khẩn cấp. Và lúc nhìn thấy dòng địa chỉ cô ta đưa , tôi bàng hoàng đánh rơi cả điện thoại xuống nền nhà.
Đó là địa chỉ nhà tôi.
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc song lưng. Tôi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cô ta trên webcam. Ánh mắt cô ta như van xin tôi giúp đỡ. Nước mắt lăn dài trên má.
Dần dần , tôi quay đầu lại nhìn về phía tủ quần áo. Tim tôi đập liên hồi, toát mồ hôi lạnh ngắt.
Với bàn tay run rẩy, tôi đăt laptop xuống và chậm rãi tiến tới tủ quần áo. Sàn nhà cót két dưới chân tôi. Trong đoạn video chat, tôi có thể thấy cô gái chợt rùng mình khi nghe tiếng gì đó. Cô che miệng lại, run rẩy và sợ hãi.
Tay trái tôi nắm lấy tay vịn của tủ quần áo. Cô gái vẫn còn đó, âm thầm khóc. Tôi nắm chặt lấy tay nắm và nhanh chóng mở ra. Từ bên trong, tôi nghe thấy 1 tiếng thét kinh hoàng.
Tủ quần áo trống rỗng.
Khi nhìn lại laptop, khung chat video của cô gái đã biến mất. Tôi vẫn nghe tiếng thét của cô ta. Điều này khiến tôi mất bình tĩnh và không thể ngủ lại trong phòng mình. Tôi xuống tầng dưới và ngủ trên sofa.
Sáng hôm sau, tôi kể cho bố mẹ về những chuyện đã xảy ra. Mẹ tôi phì cười, nhưng bố tôi có vẻ tò mò. Ông nói sẽ hỏi những người hàng xóm về chuyện đó.
Những gì họ kể thật đáng lo ngại. Nhiều năm trước, có một gia đình sống trong ngôi nhà này. Một người đàn ông, vợ ông ta, và cô con gái mới lớn của họ. Một đêm, khi cha mẹ cô pé đi vắng, ai đó đã đột nhập vào nhà. Khi 2 người lớn về nhà, họ phát hiện ra cô bé đã chết trong tủ quần áo riêng của mình.
Cô đã bị đâm đến chết. Kẻ sát nhân chưa bao giờ được tìm thấy.
Tên cô bé là Linda.