Vài năm trước, có một sinh viên đang học đại học tên Bryan. Cậu không có đủ tiền để sống trong kí túc xá, vì vậy cậu phải thuê một căn hộ trong thành phố.
Sau một thời gian sống một mình ở đây, cậu cảm thấy có một gì đó rất lạ đang xảy ra. Thường thường, khi cậu đi học về, màn cửa ở phòng ngủ cậu ấy đã được kéo lại trong khi rõ ràng là buổi sáng khi đi học, cậu để nó mở. Khi khác, những đồ vật của cậu không còn ở vị trí cũ và một số khác thì biến mất.
Những điều kì lạ này bắt đầu làm Bryan sởn gai ốc, vì vậy chàng trai trẻ quyết định kể lại với bạn mình, Trisha và Alex về việc này. Họ gặp cậu ở một quán ăn, sau khi uống cà phê xong, cậu kể lại cho họ tất cả những thứ kì lạ đang diễn ra quanh cậu ấy.
– Chắc tao bị hoang tưởng rồi – Bryan nói. Nhưng tao nghi là có ai đấy đột nhập vào nhà lúc tao đi học, và …
– Và sao? – Alex chen vào. Xếp lại màn cửa và di chuyển đồ đạc lung tung? Ai dở hơi mà làm thế?
– Nghe có vẻ điên nhưng chắc là cậu bị theo dõi rồi, Trisha nói. Có thể lắm chứ. Nếu thật thì mình nghĩ tốt nhất là cậu nên báo cảnh sát.
– Cảnh sát thì làm được cái gì? – Alex nói. Họ chả rảnh mà giám sát cái căn hộ của mày đâu. Với cả mày chả thiệt hại gì cả. Chả có dấu hiệu đột nhập. Ngắn gọn là cóc có bằng chứng gì hết.
– Thế giờ tao phải làm gì? – Bryan nói. Tao chả biết phải làm gì.
– Mình nghĩ cậu nên bình tĩnh lại – Trisha nói. Dễ thôi mà. Đặt một chiếc camera trong phòng ngủ, để nó quay trong khi đến trường. Nếu thật là có người đang theo dõi cậu, cậu có thể đưa cuộn băng cho cảnh sát làm bằng chứng.
– Cậu biết không, đó là một ý kiến tuyệt vời – Bryan nói.
– Và nếu mày thực sự hoang tưởng hay bị điên, mày có thể đưa cuộn băng cho bác sĩ tâm thần – Alex trêu.
Đêm đó, Bryan mượn camera của Trisha và mang nó về. Ngay sáng hôm sau, cậu giấu kín nó bên dưới mấy tập tài liệu trên bàn. Trước khi đi, cậu ấn nút ghi hình và để nó chạy.
Ngày hôm đó, khi ngồi làm bài thuyết trình, chàng trai trẻ quên sạch về vụ camera. Chỉ đến khi về đến nhà, chui vào phòng ngủ thì cậu mới nhớ ra điều đó.
– Lấy chiếc camera ra, cậu ấn nút stop. Cậu lấy điện thoại gọi cho bạn.
– Hey, Trisha – Cậu nói. Tớ vừa về đến nhà, chuẩn bị xem đoạn phim đấy đây.
– Tuyệt – Trisha nói. Đừng cúp máy, thấy gì thì bảo mình luôn.
Cậu ấn nút play và xem những hình ảnh được ghi lại trên màn hình camera. Cậu thấy cậu đang chuẩn bị đi học vào buổi sáng và đóng cửa phòng lại. Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra. Cậu tua tới trước. Căn phòng chả có ai.
– Vẫn chả có gì – cậu nói.
– Mình không thể đợi được nữa – Trisha trả lời. Dù sao bây giờ TV cũng chả có gì hay ho.
– LẠY CHÚA! – Bryan hét lên khi nhấn nút play.
– Sao? Sao? – Trisha bất ngờ.
– Cửa đang mở ra! – Bryan nói. Đó là một người phụ nữ…
– Bà ta làm gì? – Trisha hỏi.
– Chỉ đứng đấy… đóng cửa… đi vòng quanh…
– Lạy chúa! Lạ thế! Bà ta trông thế nào?
– Không nhìn được mặt… tóc đen, dài và xơ … quần áo rách rưới…
– Cậu biết bà ta không?
– Không, chả biết là ai luôn… Bà ta cầm theo một con dao… một con dao làm bếp rất to… bà ta đi qua cái sọt rác… giờ bà ta cầm quần áo tớ lên ngửi
– Eo! Tởm! Bà ta bị sao vậy nhỉ?
– Bà ta tiến tới tủ quần áo… chui vào đó.
– Tua tới xem bà ta còn làm gì nữa không.
– Cậu xem toàn bộ đoạn phim nhưng căn phòng vẫn vậy.
– Cậu biết vậy là sao không – Bryan nói. Tớ có bằng chứng rồi. Giờ tớ đi gặp cảnh sát và họ sẽ xử lý vụ này.
– Tớ biết – Trisha nói. Họ sẽ xử lý.
– Alex sẽ phát điên lên khi thấy cái này.
– Tất nhiên. Cậu ấy đã không tin cậu. Nhưng tớ thì có.
– Tớ biết. Cậu là một người bạn tốt… LẠY CHÚA!
– Sao? Sao?
Bryan ấn play một lần nữa.
Cánh cửa lại mở ra – Bryan nói.
– Ai vậy? – Trisha hỏi.
– Ồ, không sao – Bryan nói. Là tớ từ trường về.
– Cậu thấy mình trên màn hình, tắt camera đi.
– Đi gặp cảnh sát đi – Trisha nói. Mình sẽ đi với cậu. Chúng ta sẽ cho họ xem cuộn băng.
– Được. Tớ sẽ gặp cậu ở hàng ăn 15 phút nữa – Bryan nói và cầm theo camera.
– OK… à khoan đã – Trisha nói. Cậu bảo bà ta chui vào tủ quần áo. Thế bà ta đã ra chưa? Bryan, BÀ TA ĐÃ RA KHỎI ĐÓ CHƯA?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Bryan. Cậu nghe thấy tiếng cửa tủ quần áo mở ra.
– Bryan! Chạy đi! – Trisha gào lên, nhưng đã quá muộn. Điện thoại mất tín hiệu. Cô ấy cố gọi lại nhưng không có ai bắt máy.
Tối hôm đó, cảnh sát tìm thấy thi thể một sinh viên đại học 18 tuổi nằm trong bể máu. Cậu ấy bị đâm 21 nhát. Chiếc camera được giữ chặt trong bàn tay lạnh ngắt của cậu ấy. Khi cảnh sát kiếm tra chiếc camera, chiếc thẻ nhớ đã biến mất.
Đến giờ họ vẫn chưa tìm ra tung tích người phụ nữ. Có thể bà ta đang trốn trong tủ quần áo của bạn, ĐANG TRỐN TRONG TỦ QUẦN ÁO CỦA BẠN.