Tôi thức dậy và thấy đầu mình nhức như búa bổ. "Lẽ ra mình không nên uống nhiều như vậy" tôi tự nhủ và bước ra khỏi giường. Tôi cũng chả hiểu làm thế quái nào mà mình về được tới nhà….
Ngồi trên chuyến tàu điện buổi sớm tới cơ quan, tôi tự thưởng cho mình cái đặc quyền được ngắm ánh mặt trời đang sáng bừng lên qua từng ô cửa sổ. Tôi thích thế. Tôi thích đọc báo bên cửa sổ đầy nắng, và trong cái thành phố u ám này thi ít có khi nào tôi có cơ hội thỏa mãn sở thích của mình. Tôi lướt qua mấy trang đầu của tờ Amihow, toàn là tin tức giật gân về những vụ án kinh tởm. Đây là 1 kẻ đốt nhà vì nợ nần chồng chất, kia là 1 ông chồng xấu số tự tử vì bị vợ cắm sừng, lại còn 1 anh chàng đi sinh nhật bạn về, say rượu bị cắt đứt đầu….
Tàu dừng lại, tôi nhẹ nhàng đứng dậy, không muốn làm thức giấc ông cụ ngủ ở ghế bên cạnh. Trông mặt cụ hơi có vẻ nhợt nhạt, giống như là thiếu máu lâu năm hay bệnh hen suyễn vậy. Cửa xuống ở tít bên kia, cách chỗ tôi đứng 6-7 hàng ghế. Phải khó khăn lắm tôi mới len ra được tới nơi. Bên kia tàu có tiếng người nhốn nháo, chắc lại cãi nhau nữa….
Đoàn tàu khẽ lăn bánh rời ga. Trời mưa khá to, tôi khoác lên người chiếc áo măng tô cũ – kỉ vật của ông già. Hôm nay là 5/6, là ngày mất của ông ấy. Trước lúc mất, ông vẫn lải nhải cái điệp khúc rằng ông sẽ sống lại vào một ngày không xa. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, và tôi chẳng hiểu mình đang chờ đợi điều gì nữa. Tôi bước nhanh vào 1 quán bar bên đường và gọi một suất trứng ốp cùng café để ăn sáng. Tên chủ quán có vẻ không ưa tôi lắm, hắn nhìn tôi như thể nhìn 1 con quái vật vậy. Tôi cũng chả quan tâm…
/Giọng nữ/ "…Hiện cảnh sát đang truy tìm tung tích kẻ thủ ác, theo đánh giá sơ bộ thì những vụ án này không hề liên quan tới nhau. Nhưng theo 1 cuộc khảo sát không chính thức, rất nhiều người cho rằng đây là tác phẩm của quỷ dữ. Nhiều tín đồ theo giáo phái thờ quỷ Satan cho rằng những nạn nhân xấu số trên đã bị tấn công bởi Reaper, kẻ bề tôi trung thành của Satan. Thông tin về các nạn nhân không được cảnh sát công bố. Theo báo cáo từ các phóng viên có mặt tại hiện trường của chúng tôi, ngày hôm nay đã có 04 vụ thảm sát: xác 1 thanh niên bị cắt đứt đầu được tìm thấy trên giường trong phòng ngủ. Ngài Mc Afield, chủ tịch tập đoàn McA bị giết trên tàu điện, hung thủ đã lấy mất trái tim của ông. Một vận động viên thể thao bị giết, chiếc đầu của anh được tìm thấy trong một bọc ni lông đựng rác. Một khách du lịch bị chết trong quán bar, nguyên nhân cái chết chưa được làm rõ. Nick Arthur, ông chủ quán bar trên đã mất tích, chúng tôi tạm thời không thể liên lạc với ông ta. Có vẻ như cảnh sát đang truy tìm người đàn ông này. Nếu bạn thấy ông ta ở đâu, hãy liên lạc với chúng tôi theo số: 999-00- 248999. Bản tin của chúng tôi xin được kết thúc tại đây, cảm ơn các bạn đã chú ý theo dõi. Bây giờ là 23h ngày 05/6"
12h…
Tôi lại lang thang trên phố. Không phải tôi thích vậy nhưng nhiều khi nó phải như thế. Đại khái là mỗi lần thất bại thì tôi lại thấy mình lang thang trên phố.
Để tôi kể bạn nghe này… Reaper thực ra là con trai của Satan và 1 người phụ nữ loài người. Trước khi Satan bị chúa trời nhốt xuống 18 tầng địa ngục, hắn đã kịp truyền lại toàn bộ phép thuật hắc ám cho Reaper. Nhưng thân thể của Reaper không chịu được sức mạnh đó và đã bị nghiền nát. Linh hồn hắn trôi đi trong không gian và thời gian. Lâu, rất lâu, tới mức hắn còn chẳng nhớ nổi mình là ai. Ký ức của hắn về thế giới này dần nhạt nhòa, và linh hồn hắn sắp biến mất. Hắn hiểu, muốn tồn tại, hắn phải có ký ức, nhưng hắn không còn cơ thể, hắn không thể tạo ra ký ức mới. Vì thế… hắn đánh cắp ký ức của người khác.
Hắn giết họ…
Rồi hắn đi …lang thang…
Tôi không biết hắn là ai và cả hắn cũng vậy…
—–o0o—–
Chú thích: Reaper thường trao đổi với nạn nhân, hắn cho rằng như vậy là rất công bằng. Khác với Satan chỉ lấy đi linh hồn của chủ thế, Reaper sẽ lấy đi một phần cơ thể của nạn nhân. Dù bạn có đồng ý hay không, hắn vẫn sẽ lấy đi thứ mà hắn muốn. Reaper không sợ ánh sáng vì hắn vốn không có bản thể. Nhưng bạn có thể tránh xa hắn bằng cách đi ngủ trước 12h, vì hắn không thể lấy đi ký ức của bạn khi bạn ngủ nên hắn sẽ không thể hoàn thành giao dịch.
Lời của tác giả: Uhm.. thực ra thì tôi không thích bản thân mình cho lắm. Mắt tôi giống như không có hồn vậy, hai quầng mắt thâm xì. Và cả những ngón tay nữa, chúng không được linh hoạt như tôi tưởng. Một kẻ nghiện truyện ma, dành nhiều thời gian ngồi nhà lướt Facebook như tôi thì đó là kết quả khó tránh khỏi. Nhưng tôi thích bạn, bạn có đôi mắt thật sáng, tôi thích thế.
Hay là chúng ta trao đổi nhé???