Một buổi tối, khoảng 1 tuần sau sinh nhật 8 tuổi của tôi, mẹ giới thiệu tôi với bạn trai mới của bà, George. Tôi cũng thấy mừng cho mẹ khi mẹ có một người bạn trai, bà đã cô đơn lâu rồi. Nhưng ngay lập tức tôi lại không thấy có thiện cảm với George. Tôi không thể nói chính xác vào lúc đó, nhưng tôi cảm thấy là ông ta bắt mẹ tôi phải tỏ ra hạnh phúc.
Có nhiều điều của George mà rõ ràng là giả tạo, kiểu như nụ cười như thể ông ta và tôi sẽ trở thành bạn tốt ấy. Ông ta có quà cho tôi, mà hồi tôi có 8 tuổi tôi cũng nhận ra nó là để mua chuộc tôi, làm cho tôi thích ông ta. Và tất nhiên, ở một mức độ nào đó, tôi bị thuyết phục rằng ông ta đang cố bắt mẹ tôi đi, rời xa khỏi tôi.
Tôi kể cho các bạn cảm nhận của tôi về George vì tôi nghĩ nó sẽ giúp giải thích những gì tôi nhìn thấy đêm đó, ngay cả khi bạn sẽ nói rằng nó không rõ ràng. Tôi hy vọng rằng nó sẽ đúng là không thật, chỉ là những ký ức chắp vá và ảo giác của một đứa trẻ bị kích động. Tôi muốn tin rằng nó không phải là thật. Nhưng đây là tất cả những gì tôi nhớ:
George tặng tôi một con khỉ bảnh chọe, to gần bằng tôi, và mẹ bảo đây là người bạn mới của tôi và tôi có thể chơi với nó cả tối nếu tôi muốn. Tôi cũng ngầm hiểu là họ muốn tôi chơi với con khỉ, và để người lớn một mình. Trong phòng, tôi đột nhiên thấy tức giận với con khỉ. Tôi bóp cổ nó và rít tên nó qua kẽ răng, đấm vào mặt nó rồi ném nó qua bên kia phòng.
Con khỉ đập vào tường, và cánh tay dài, cái chân mềm nhũn của nó đạp vào bộ LEGO trên giá của tôi. Chúng rơi đầy xuống sàn nhà, với một tiếng ồn mà làm tôi phát hoảng dù biết là sẽ như thế. Và cái thân lớn của con khỉ cũng nằm sõng soài trên sàn, cách chỗ tôi cả thước. Đôi mắt bằng hạt đen của con khỉ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chắc chắn, đầy ác ý và sự giân dữ. Tôi chạy ra khỏi phòng với đôi chân gần như mềm nhũn.
Tôi nghĩ là tôi đã hét lên. Tôi biết là mặt tôi đã tê cứng lại và tôi có một cảm giác rất tệ là cái nhìn của con khỉ đã làm tôi tê liệt. Tôi không thể nói được, khi tôi bước vào phòng mẹ. Tôi thấy mẹ và George đang ôm chặt lấy nhau. Thật là lạ, lúc đó tôi không để ý tới những thứ khác như họ đang làm gì, hay họ nghĩ gì khi tôi làm phiền họ như thế, nhưng hình ảnh đó vẫn cứ ám ảnh tôi. Cảnh đó vẫn rất trong sáng mà, họ chỉ ôm nhau, vẫn mặc đầy đủ quần áo và chẳng có gì xảy ra, nhưng tôi vẫn không thể cho nó ra khỏi tâm trí…
Và hai người họ, theo những gì tôi thấy, là đã quá tức giận vì tôi làm gián đoạn thời gian của họ. Tôi không nhớ tôi đã bảo gì với họ, nhưng dù tôi có nói cái gì, thì tôi vẫn bị quát về phòng, và bị coi như một thằng phá đám.
Vậy là tôi bị tống về phòng, một mình với con khỉ kia. Tôi không thể hiểu được là sức mạnh ở đâu mà tôi lại mở cửa phòng. Nhưng dù tôi nghĩ thế nào, tôi cũng khổng thể tìm được nguyên nhân mà cảnh cửa lại đóng lại. Và tôi chắc chắn là con khỉ đã không ở chỗ tôi ném nó. Nó đang ngồi trên giường, lại nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi có thể nhớ được cụm từ "Chúng ta sẽ chơi cả đêm", nhưng tôi không thể nhớ được những gì đã xảy ra… Không thể nhớ rõ gì… Một điều nữa, khi mẹ chia tay với George, con khỉ cũng đột ngột biến mất.