Mark, em trai tôi, sau một chuyến picnic, thằng bé đã mắc một loại bệnh gì đó. Các nhà khoa học thế giới đã cố đem nó ra nghiên cứu như một con thú, không hơn không kém.
Không thể tìm ra nguyên nhân, cũng như cách điều trị.
Trong khu cách ly, Mark lớn lên từng ngày. Mỗi ngày, thân thể nó lại mờ nhạt dần, nhưng vẫn có thể chạm vào được. Người ta gọi đó là hội chứng vô hình.
Tính tình nó cũng thay đổi, gặp người là lao vào cắn xé, kể cả người thân. Bố mẹ rất đau lòng.
Đến năm em tôi 12 tuổi, hoàn toàn không thể nhìn thấy thằng bé nữa. Em tôi, vẫn bị giam trong phòng cách ly, tay chân bị xích trên cái giường.
Hôm nay, bố mẹ tôi vào phòng cách ly để thăm Mark, tôi thì không muốn gặp nó nữa. Nó… giống như quái vật vậy. Ở phòng chờ, tôi có thể nhìn bố mẹ qua camera.
Cánh cửa mở ra, xiềng xích trên giường liên tục giật giật. Mẹ gạt nước mắt, tiến lại giường, 2 tay quờ quạng để tìm Mark. Hình như bà đang ôm nó vào lòng.
Bỗng bà rú lên, rồi bố liên tục đấm vào không khí, màn hình camera nhiễu rồi mất tín hiệu.
Mọi người vội vàng chạy tới phòng cách ly, cánh cửa một lần nữa mở ra.
Bố mẹ tôi nằm dưới sàn đất lạnh lẽo, cổ họng bị cắn đứt. Tôi không thể nhớ rõ hình dáng của Mark nữa.
Đây là lần duy nhất sau 5 năm, tôi có thể nhìn thấy mặt em trai mình, dù không rõ ràng qua lớp da màu đỏ.