Như mọi ngày, bạn lại đi làm về trên con đường quen thuộc. Có điều bạn cảm thấy rằng hôm nay dường như có điểm khác thường.
Bạn vẫn hay đi làm về vào lúc tối mịt, nhưng dù vậy thì con đường này ngày nào bạn cũng có thể thấy những đứa trẻ chạy qua chạy lại bắt đom đóm. Hôm nay lại không thấy nữa. Nhưng bạn cũng chẳng bận tâm, dù gì thì cũng sắp tới nhà rồi.
Bạn cứ tiếp tục sải chân, bạn có cảm giác như con đường này ngày hôm nay xa hơn thì phải. Bạn thấy bất an và bước nhanh hơn nữa. Bỗng từ ven đường một bóng trắng nhào tới bên bạn. Bạn sợ hãi thực sự, bạn chỉ muốn la lên thật to. Nhưng lời tới họng lại như kẹt lại.
– "Đừng sợ, là tôi đây".
Tiếng nói từ phía bóng trắng khiến bạn định thần lại một chút. Thì ra là Sơn. Người hàng xóm kế bên nhà bạn. Trông cậu ta có vẻ đang hớt hải chạy đi đâu đó. Thấy thế bạn bớt sợ hãi bèn hỏi:
– "Sơn như nào lại vội vàng như vậy, đang có việc gì à".
– "À, Linh chắc đi làm nên không biết, hôm nay cả làng đều đi dự tiệc rồi, bây giờ tôi cũng đi tới đó đây! Linh có muốn đi cùng tôi không?".
– "Dự tiệc? Đúng là tôi không biết. Nhưng tôi còn việc bận ở nhà, tôi phải về chuẩn bị mới được. "
Bạn uyển chuyển từ chối, thấy vậy Sơn cũng không có gì tức giận, chỉ suýt xoa tiếc nuối
– "Thât tiếc, nếu Linh chưa muốn đi thì Sơn đi trước vậy. Lát nữa cũng sẽ có người gọi Linh đi thôi.".
Nói đoạn Sơn vội chạy đi. Tới khi Sơn khuất bóng, bạn cũng chỉ biết đè nghi vấn trong lòng rồi lại tiếp tục đi về phía làng mình.
Về tới nhà, bạn không những không thể buông lỏng, trái lại còn bất an hơn. Vì trong lúc về, bạn thấy ngôi làng giờ đây… hoàn toàn im ắng.
Bạn suy nghĩ miên man, như vô tình bạn liếc qua cánh cửa sổ. Căn nhà bên là của Sơn, nó vẫn còn sáng. Đó cũng là điều tương tự đối với những căn nhà khác trong làng. Đèn nhà sáng nhưng lại không có bất cứ một tiếng động nào cả.
Như nghĩ đến một điều gì đó, bạn rùng mình, mồ hôi lạnh toát sống lưng. Chẳng phải hướng đi của Sơn lúc nãy là ra nghĩa trang của làng sao? Cậu ta ra đó làm gì?
Theo bản năng bạn lại liếc về căn nhà vẫn sáng của Sơn. Nội tâm bạn đấu tranh vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi về phía đó. Càng đến gần tim bạn như bắn ra khỏi lồng ngực, chân bạn run đến khập khiễng, nhưng lý trí bảo rằng nếu không khám phá sự thật trước mắt thì bạn sẽ không tài nào an tâm được.
Bạn đẩy cánh cửa, khi tiếng kẽo kẹt kết thúc cũng là lúc bạn thấy được khung cảnh bên trong, mọi đồ vật vẫn giống như thường, chiếc bàn ở giữa, bên trên vẫn đang đặt những đĩa thức ăn còn chưa nguội. Phía đối diện đặt một chiếc ghế, trên ghế là một người đang dùng cặp mắt trừng trừng như có như không nhìn bạn.
Là Sơn.
Nhưng đã không còn thở nữa rồi.
Im lặng, đó là sự im lặng đến đáng sợ. Đôi môi bạn khô khốc, bạn chưa bao giờ sợ hãi như thế.
Bỗng có tiếng nói văng vẳng phá tan không khí trầm đục. Nó phát ra từ phía sau lưng:
– Thì ra cô ở đây, tôi đến nhà tìm nhưng không thấy cô. Làng này giờ chỉ còn thiếu mỗi cô thôi.