Một đêm mưa gió. Tôi giật mình thức giấc bởi tiếng sấm xé ngang bầu trời và những ánh chớp lập lòe. Chợt nhớ tới con trai mình, thằng bé rất sợ sấm, lẽ ra giờ này nó phải đang ôm gối đứng cạnh giường tôi và đánh thức tôi để xin ngủ cùng. Tôi quyết định tới phòng thằng bé, khi vừa mở cửa, con trai tôi đã thức giấc từ lúc nào, thằng bé ngồi trên giường, đôi mắt ngây thơ mở to nhìn tôi, bên ngoài trời vẫn mưa to không dứt: – Bố ơi!! Bố xem ở dưới gầm giường con được không ạ? Có gì ở dưới đó làm con không ngủ được. – Được chứ con trai. Tôi cúi xuống gầm giường, giật mình phát hiện ra … con trai mình, thằng bé nằm đó, co quắp, sợ sệt, ánh mắt dường như khẽ ánh lên ngay khi nhìn thấy tôi: – Bố ạ? Đúng là bố rồi… Bố… bố ơi… trên giường con… có thứ gì đó đáng sợ lắm… Những câu nói ngắt quãng và run rẩy mỗi lần tiếng sấm vang lên làm tôi dường như nhận ra điều gì đó. Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi, bản thân tôi giờ đây cũng đang run sợ: – Không sao đâu con yêu, nghe bố này, con rất dũng cảm đúng không? Vậy chúng ta cùng đếm tới 3, rồi con sẽ chui ra khỏi gầm giường và chạy thật nhanh nhé. ….. Tôi không biết mình sắp phải đối mặt với thứ gì, nhưng tôi chắc chắn sẽ không để nó làm hại con trai tôi.