Trông trẻ quả là một công việc buồn chán với những ai không thích trẻ con, tôi cũng vậy, cốt chỉ là kiếm 1 chút tiền để có thể tự chi trả cho những khoản mình muốn mà thôi. Nhà chú muốn tôi bên cạnh đứa con gái của họ vào những hôm công việc đột xuất. Những tối buồn chán trông con bé 1 mình, tôi cứ để cho nó chơi còn tôi ung dung làm nốt bài tập và bóc da môi của mình. Đó là 1 tật xấu của tôi, bóc da môi cho đến khi lớp da khô biến mất và còn lại đôi môi đỏ quạch, máu lem ra móng tay, trông thật xấu, nhiều người khuyên nhưng tôi không thể bỏ được. Dạo này cô chú than phiền tôi vì sao trông đứa bé thế nào mà trên đầu, cổ và lưng lại có nhiều những vết trầy xước nhỏ vậy. Dĩ nhiên là tôi cũng không biết. Chắc là nó trong lúc chơi bị cứa vào đâu đó… Lúc đó tôi không để ý, tôi đưa tay lên bóc da môi… Đôi môi tôi rát và đỏ… Tối nay cũng lại là 1 đêm buồn chán, ngồi 1 chỗ và trông đứa bé ngủ khiến tôi cũng nhoài người ra ghế sofa thiếp mất… Sáng dậy, tôi vươn vai và để ý có 1 mẩu giấy trên bàn, "Có vẻ như tối qua 1 con mèo hay con gì đó từ cửa sổ vào nhà và cào chi chít lên đầu và lưng con bé, chú đưa nó đi viện." Lạ lùng, mèo ư? Con bé có sao không… Tôi đưa tay lên miệng, da non mới mọc lên… Môi tôi vẫn còn rát… Móng tay lem máu.