Tôi lên chuyến xe ấy lúc nửa đêm. Trên xe chỉ có 3 hành khách kể cả tôi. Tôi phát hiện 2 người kia trông có vẻ phiền muộn, liền bắt chuyện với họ. Người thứ nhất nói: Hôm qua nhà tôi bị cướp, một tên cướp có vũ khí xông vào nhà, hắn cướp hết đồ đạc quí mà tôi ko làm gì được hắn. Người thứ 2 nói: hôm qua tôi có việc phải ra ngoài thì bị một chiếc ôtô tông vào người đến giờ vẫn còn đau. Chiếc xe vẫn âm thầm chạy nhưng con đường hôm nay lạ quá, nó xuống dốc và âm u. Chợt tôi nhận ra hai người kia có điều gì bất thường. Tôi hét lên với lái xe: Dừng lại cho tôi xuống. tên lái xe quay lại, một khuôn mặt kì dị mà tôi chưa từng gặp trên đời. Hắn đáp: xe này ko thể dừng lại được. Tôi lao lên giành chỗ của hắn. Chiếc xe mất lái, lao thẳng xuống vực. Chúng tôi chỉ kịp hét lên một tiếng. Tỉnh lại trong bệnh viện, các bác sĩ bên cạnh nói với tôi: anh gặp may đấy, chiếc xe tan nát thế mà vẫn sống được. "Thế còn những người đi cùng tôi thì sao?", "Anh nói gì vậy, tôi thấy trên xe chỉ có mình anh mà". Vô lí, ko thể như thế được. Tôi rời khỏi giường và đi đến các phòng bệnh khác. Kia rồi tôi đã thấy họ, họ bị thương rất nặng nhưng thiếu mất một người.