Việc làm tôi cảm thấy không thoải mái nhất khi phải ở ké nhà các anh chị đó chính là mất tự do về vấn đề đi lại. Sinh viên rồi nên cũng cần đi để có thể biết thêm nhiều thứ.. Mọi ngày tôi đều cố gắng về sớm, tầm 8h30 là tôi phải có mặt ở nhà để khỏi bị nói này nói nọ.
Nhưng hôm nay thú thật tôi không còn cách nào khác nên đành phải về trễ hơn mọi khi. 10h đêm, là khoảng thời gian không quá trễ so với cuộc sống ở Sài gòn đông đúc con người nhưng lại khá trễ so với giờ đóng cửa của gia đình này.
Tôi loay hoay mãi ở trước cửa, đi đi lại lại, tay cầm điện thoại để nhắn inbox cho thằng cháu tôi xuống mở cửa vì tôi thừa biết rằng giờ này nó đang nằm ôm gấu bông lăn qua lăn lại nhắn tin với gái trên facebook. Sau khi thấy "đã xem" ở tin nhắn nhờ xuống mở cửa, tôi ngồi xuống và đợi chờ nó xuống mở cửa.
10 phút trôi qua nhưng chẳng thấy động tịnh gì, tôi đành nhắn thêm một tin nữa.. Nếu không phải việc nhấn chuông vào giờ này sẽ làm cả nhà thức giấc và hơn thế nữa là tôi sẽ ngồi nghe tụng kinh vào sáng hôm sau thì tôi cũng chẳng phải làm như thế này.. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy được ánh đèn cầu thang sáng lên, rồi bóng dáng ú u của thằng cháu tôi từ từ đi xuống, rồi từ từ bước lại gần cánh cửa, đưa mắt ra nhìn.
Tôi lo chuẩn bị dắt xe vào nhà, nhưng quái lạ, vẫn không thấy mở cửa.. Đã hơn 5 phút rồi mà chả thấy gì, tôi lại đưa mắt vào nhìn, vẫn thấy nó đang nhìn vào tôi.. " Thằng này hôm nay dám trêu cậu mày, cậu vào được cậu thông cho chết!" – tôi tự nói như thế.
Quá bực tức, tôi vội đập cửa vài phát cho thấy rõ tôi đang bực bội và yêu cầu nó thôi không đùa như thế nữa. Lần này nhìn vào tôi thấy nó không nhìn nữa và từ từ bước trở lại cầu thang, tôi nghĩ là nó lại lấy chiếc chìa khóa mở cửa.
Tôi chỉ muốn chửi thề khi đã hơn 5 phút mà chả thấy đâu, nhìn lần nữa tôi chẳng thấy ai ở đó duy chỉ có ánh đèn cầu thang.. Lần này nghe chửi cũng chịu, tôi bấm chuông liên tục trong 3 giây.
Lần này thì đèn sáng lên cả nhà chớ không phải chỉ còn ánh đèn cầu thang hiu hắt giữa căn phòng tối om. Cửa được mở mạnh ra, xuất hiện trước mắt là anh Sáu – cha của thằng cháu tôi..
– Làm gì giờ này mà về trễ dữ dạ mậy, bấm chuông om sòm nữa! – ổng cáu gắt hỏi tôi.
– Em có nhắn kêu thằng Hưng xuống mở cửa rồi nhưng chả biết nó làm gì mà không mở nữa, rõ ràng nó nhìn ra thấy em đang ở ngoài này và em cũng nhìn thấy nó – tôi bình tĩnh giải thích.
– Hưng nào ở đây, nó ngủ từ nãy giờ ở trển, xuống đây hồi nào mà mở cửa!