Nhà tôi rất cũ, hơn nữa là căn nhà cũ nhất xóm. Chúng tôi cố gắng để làm nó sống động lên, để trông nó thoải mái, và…chúng tôi đã làm khá tốt. Tôi đã đặt tấm thảm đầy màu sắc bên nền bê tông lạnh, đèn ở mọi ngóc ngách. Tất cả các phòng đều được trang trí đẹp và hiện đại, ngoại trừ tầng hầm. Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn chạy thật nhanh lên cầu thang để ra khỏi cái tầng hầm. Tôi không biết tôi đã sợ cái gì, có lẽ là một con ma, hay một quái vật trong bóng tối phía sau tôi, chờ đợi tôi quay lại để nó có thể bắt tôi và…tôi không biết nó sẽ làm những gì. Nhưng bây giờ, tôi đã 17 tuổi rồi nên tôi đi bộ từ từ lên cầu thang, và…nỗi lo sợ trẻ con của tôi, sự kìm nén, đang trở lại. Tôi tự nhủ phải im lặng, nhưng phần đen tối trong đầu tôi bảo tôi phải chạy, ra khỏi đó NGAY! Hơn bất cứ điều gì tôi muốn phóng nhanh lên lầu như hồi nhỏ, nhưng tôi buộc mình phải bước đều, bước những bước bình thường, tôi cảm thấy có cái gì đó khiến tôi muốn nhìn ra đằng sau, nhưng tôi cũng muốn chiến thắng cái cảm giác ảo tưởng đang nhảy loạn trong đầu tôi… Nên tôi đã từ từ đi bộ lên cầu thang nhưng nó dường như vô tận, lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi và trái tim tôi đập loạn. Tôi đã đi được khoảng mười bước. . Và cảm thấy một bàn tay lạnh như băng nắm lấy mắt cá chân tôi.