Tôi ko thể nào ngủ được vì cái cửa sổ. Tôi luôn luôn… nghe thấy tiếng động gì đó. Tôi cá là có tiếng gì đó, nhưng ko có ai làm gì phát ra tiếng động đó cả. Nếu tôi mà kể cho mọi người nghe chắc bọn họ sẽ nghĩ tôi bị điên mất. Nhưng tôi ko có điên, rõ ràng là tôi nghe thấy nó mà. Giường tôi thì nằm kế bên phải cái cửa sổ, tôi ko thích điều này chút nào. Vì vậy mà tôi không thể nào nhắm mắt mà ngủ liền được. Nhưng mỗi khi nhắm mắt là tôi lại nghe thấy nó. Khi thì do mấy con chó nó sủa như điên, khi thì tiếng gió thổi vù vù trong ngày lặng gió. Hoặc có khi là tiếng của ai đó đang khóc than hoặc gào thét. Tôi nghe thấy tiếng có người đang khóc và rên rỉ vào ban đêm. Không ai nghe thấy gì cả, chỉ có mỗi tôi nghe thấy thôi. Như vậy có phải là tôi bị điên không? Tôi cũng không biết mình bị gì nữa. Mà trước sau gì tôi cũng ngủ mà thôi, ngẫm nghĩ là mấy chuyện thế này thì tôi luôn thấy vui. Như mấy chuyện hài làm tôi cười hoặc … những chuyện làm tôi thấy ghê sợ. Tôi về ngủ thiếp đi là những giấc mơ lại hiện lên như thường lệ. Tôi mơ thấy mình đang nhìn mình nằm ngủ, tấm màn che (rèm) cửa sổ thì bị kéo trở lại. Còn xuất hiện một cái bóng lấp ló ngoài cửa sổ… cái gì đó đang rình tôi. Sau đó thì tôi giật mình thức dậy, lúc đó khoảng 4h sáng. Có lẽ đây là hậu quả của việc thức quá khuya, tôi kéo rèm ra rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi đứng ngay cửa sổ, mà lòng vẫn còn sờ sợ ai đó vẫn đang nhìn tôi. Tôi ko muốn thấy thứ gì dòm ngó tôi cả. Xong tôi dúi đầu vào phòng mình để ngủ tiếp. Tôi lại mơ thấy giấc mơ quái quỷ đó nữa, vẫn ngay cửa sổ đó, rồi thứ gì đó vẫn đang dòm tôi. Nó dòm tôi qua cái cửa sổ. Không phải chỉ mỗi cửa sổ tôi, mà cả bên phòng chị tôi nữa. Nó rình tôi qua mọi cửa sổ, cho dù tôi có ngủ ở đâu đi nữa. Thì ra nó vẫn luôn luôn để mắt rình tôi…