Vào một buổi chiều của tháng 5 tôi đang đến lớp học thêm thì chạm mặt một người kì lạ. Cô bạn có mái tóc ngắn cúp vào má khá xinh, với đôi mắt buồn bã cô ấy vẫy tay với tôi "Tạm biệt". Thân hình cô ấy như một làn gió lao ra nhanh đến nỗi những người xung quanh không kịp hét lên. Tháng 5 ấy lần đầu tiên tôi thấy cái chết tựa như gió. Trước mắt chỉ có một màu đỏ nhức mắt. Tháng 10 tôi vào học một trường cấp 3 cách nhà 1 cây cầu. Cuộc sống của tôi vẫn diễn ra bình thường kí ức buổi chiều tháng 5 qua mấy tháng hè cũng dần vào quên lãng nhưng tôi không bao giờ đi trên đoạn đường ấy nữa. Có lẽ tôi sợ nhìn thấy cô bạn ấy chăng? Không thể nào hahaha… Khi tôi chuẩn bị ra về thì lớp trưởng đến nói với tôi rằng tôi là người không tham gia vào các hoạt động câu lạc bộ nào của lớp vì thế tôi có thể vào hội học sinh làm vài việc chạy bàn giấy mà vẫn có điểm hoạt động ngoại khóa. Tôi thấy thế cũng ổn chỉ cần họ không thực sự xem tôi là một đứa osin. Từ lúc ấy tôi ở lại trường khá muộn vì phải photo nhiều thứ. Vươn vai, tôi cuối cùng cũng đã mang hết đống giấy lộn đến phòng giáo viên giờ chỉ còn về lớp lấy cặp. Có người nói với tôi khối 10 có một lớp học khi đếm bàn thì lại dư ra một cái bảo là của một nữ sinh đã nghỉ học. Có người bảo đã từng gặp nữ sinh ấy xuất hiện. " Xem nào….1..2.3…4…" 34 cái nhỉ? Vậy là lớp học dư cái bàn không phải lớp của tôi vì tôi nhớ lớp tôi 34 người bởi vì tôi là người điểm danh giùm lớp trưởng khi cô ấy bận trên phòng giáo viên. Nhưng vì lí do gì đó mà có một nữ sinh không đến lớp từ đầu năm tới giờ vì thế mỗi ngày tôi đều ghi lên sĩ số lớp có mặt là 33/34. Nói ra thì tôi tò mò không biết tại sao cô bạn thứ 34 ấy không đến lớp nhỉ? Cũng may tôi chưa trả lại chìa khóa phòng giáo viên cho bác bảo vệ, tôi nhớ trong danh sách học sinh có hình. Lật…lật….lớp tôi đây rồi:34…34…hình hình… Tôi nghĩ mình nên về nhà thôi vì thế tôi bỏ chạy ra khỏi trường. Cho dù tôi không còn đi trên con đường ấy nhưng tôi vẫn gặp lại cô gái có mái tóc ngắn. Cô ấy là người thứ 34.