Những ngày tiếp theo là những ngày thật sự hạnh phúc của tôi,chúng tôi yêu nhau,hàng ngày tôi qua đưa đón em đi học,bất kì lúc nào tôi với em cũng như hình với bóng.Chúng tôi động viên,giúp đỡ rất nhiều trong học tập. Yêu em cũng làm tôi thay đổi khá nhiều,tôi bỏ thuốc lá,đi học chăm phát sợ,gần như không nghỉ buổi nào kể cả học chính cũng như học thêm. Tôi hiểu rằng nếu tôi thi trượt đại học,chuyện tình cảm của chúng tôi khó mà tiếp tục được. Sự thay đổi của tôi làm mẹ tôi rất hài lòng,nên bà cũng dễ dàng bỏ qua chuyện hóa đơn tiền điện thoại hàng tháng của gia đình tăng đột biến. Mẹ hỏi thì tôi bảo là do tôi gọi điện hỏi bài bạn,cũng may là hóa đơn điện thoại cố định không hiện số của các cuộc gọi điện thoại nội hạt,nếu không thì chắc bà cũng chết ngất khi tôi suốt ngày chỉ gọi hỏi bài một số điện thoại duy nhất. Em và tôi quấn quýt suốt,nhưng chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn,chỉ có những nụ hôn,những cử chỉ âu yếm là hết. Tôi và em gần như không giận nhau bao giờ. Chỉ có một lần em giận tôi vì một việc rất buồn cười.
Trước đây trong lớp tôi cũng có một thằng tán em,thằng này tên Dũng,thằng này lớp tôi vẫn gọi là Dũng hấp,vì tính khi dở dở ương ương của nó ( bây h thì nó là CSHS tỉnh,chẳng biết có còn hấp nữa không ). Thật ra khi thằng này tán em,tôi cũng ko ngại gì nó,vì hồi đó em cũng tỏ thái độ với nó mấy lần,nhưng thằng ngu này nó không chịu hiểu. Sau này khi em chính thức là người yêu của tôi,nó mới thôi. Sau này Hằng bảo nó là coi nhau như bạn than.
Hôm đó giờ ra chơi tôi đang ngồi nói phét với mấy thằng bạn thì thấy Long Vân đi lên vẫy tôi ra.
– Có chuyện gì thế anh ???
– Lớp mày có thằng nào là thằng Dũng à ?
– Uh,thằng Dũng hấp,sao anh ?
– Mày với nó có thân nhau không ?
– ĐM,em ghét nó như chó,đợt trước nó còn tán cả cái Hăng nữa chứ.
– Thế được rồi,mấy thằng lớp anh đéo biết sao bảo là nhìn thằng đấy ngứa mắt,tý nữa về là xúc đấy,anh lên hỏi mày xem,nhỡ nó lại là bạn thân mày với thằng Tùng thì lại lằng nhằng ra.
– À thế à,anh xúc chết bà nó đi. Em cũng acay thằng này lắm
– Ờ thế được rôi,anh về đây.
Tôi quay vào lớp,đúng lúc đấy thì có trông vào tiết mới,tôi vào lớp thì không thấy em đâu,bà giáo vào lớp được 5 phút mới thấy em vội vã xin vào lớp . Tôi bắn sang cho em mẩu thư “ trốn kiểm tra bài cũ à ?”,lúc sau thấy em viết vào giấy ném cho tôi “ra chơi em bảo cái này”,không biết có gì mà em lam nghiêm trọng vãi.
Ra chơi,tôi ra chỗ em,em kéo tôi ra tận góc hành lang phía trong cùng ( lớp tôi ở cuối dãy nên có một góc rất rộng phía trong)
– có chuyện gì mà em làm như buôn lậu thế ?
– Hình mấy ông lớp 12B tý nữa về định đánh Dũng lớp minh hay sao ấy anh ạ ?
– Ai bảo em thế ?
– Anh Giang vừa bảo em xong ( Giang là ông anh họ em,cái ông đầu vàng khè mà tôi đã kể ở trên)
– Thế à ? anh cũng ko biết được
– Anh xem thế nào dàn xếp giảng hòa vụ này đi,cho mấy ông ấy đừng đánh Dũng
– Anh dàn xếp thế nào được,sao em không nhờ anh Giang ấy?
– EM bảo anh ấy rồi,anh ấy bảo là anh ấy không giúp được,anh ấy còn bảo em là nhờ anh thì được ngay,vì anh Long Vân còn lên xin phép anh đánh Dũng nữa
Vãi đái cái ông Giang,con trai đéo gì mà mồm như cái tã vậy. Long Vân nó mà biết là bảo nó lên xin phép tôi,kiểu gì nó cũng cho cái dép tong vào mồm.
– Xin phép gì đâu,em làm như anh là trùm giang hồ vậy,anh thì tý nữa xuống cũng chỉ nói khó với anh Long thôi,chứ không biết ông ấy có bỏ qua không?
– Anh đừng giả vờ em,anh Giang bảo là anh chỉ nói một câu là mọi chuyện ok hết,vì anh Long Vân đang làm cho ông cậu anh.
Vãi Giang,quả bóng đã được chuyền rất đẹp sang tôi,còn tôi thì chẳng biết đỡ ra sao,bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn ???.
– Thôi được rồi,thế ông Giang có tham gia không???
– Lúc đầu thì anh ấy cũng định có,nhưng em bảo nên anh ấy thôi rồi
– Uh thế thì nữa học xong em lấy xe anh mà đi về,rồi mai lên đón anh đi học cũng được,anh ở lại dàn xếp cho.
– Thôi không cần,tý nữa em đi về với anh Giang cũng được mà.
– Uh thế cũng được.
Tan học , tôi với thằng cứt ra cổng trường đã thấy đội 12B đứng lố nhố ở quán nước chè rồi,kịch bản chắc chắn sẽ là dong thằng kia đến chỗ trường cấp II cạnh đó rồi giải quyết. Tôi cũng kiếm cái ghế,ngồi cạnh Long Vân. Vừa ngồi xuống thì thấy ông Giang lai em đi về,Long Vân quay sang :
– ô,mày không lai con mái già nhà mày về à ?
– Không,tý em đi có việc luôn. Bọn anh lại dong thằng Dũng ra chỗ trường cấp II à
– Uh ,mày ra xem không?
– Thôi em về luôn đây.
Nói xong tôi lững thững vào trường lấy xe,tôi quyết định không can thiệp vào chuyện này,vì dù sao tôi thấy là chính Long Vân đã hỏi tôi trước,bây giờ lại xoay kèo thì cũng ko ra làm sao cả,hơn nữa toi cũng cay thằng này vì ngày xưa nó tán em,nên quyết định là mặc kệ nó. Lúc tôi vào thì thấy thằng Dũng hấp đang đi xe đạp từ nhà gửi xe đi ra. Lúc tôi quay ra thì đã thấy Dũng háp đang dắt xe đạp đi cạnh mấy ông 12b,tôi phi xe theo lối ngược lại về luôn.
Chiều tôi đang ở nhà thì em gọi điện :
– Anh can thiệp thế nào mà để mấy ông 12B đánh Dũng phải nhập viện kìa ?
– Nhập viện á ? ai bảo em thế ?
– Mẹ em vừa về bảo xong ( thằng Dũng này mẹ nó dạy cũng trường với mẹ em )
– Thế anh không biết được,lúc ở cổng trường anh đã dàn xếp xong rồi,chắc mấy ông ấy đánh ở chỗ khác thì anh làm sao quản lí được.
Cù cưa một lúc rồi em cũng cúp máy,tôi gọi ngay cho Long Vân,bảo ông ấy bảo ông Giang đúng như thế,không đến lúc ông ấy lại phun rat thif hỏng bét. Lúc sau Long Vân gọi lại cho tôi :” Anh dặn thằng Giang rồi đấy,mà đàn ông đéo gì mà sợ vợ thế ???”
– Anh dặn thế nào ?
– Anh bảo là lúc đấy chú ra nhờ ,anh cũng bảo mấy thằng kia thôi rồi,nhưng sau chũng nó đi về lại đi theo thằng kia đánh
– Ok,em cám ơn anh nhé.
Cúp máy xong tôi bật cười, nếu quả thật Long Vân bảo thôi,thì bố bảo thằng nào dám tiếp tục,hi vọng là em không biết cái đấy.
Tôi lên nhà bật ti vi xem,đag ngồi thì lại có điện thoại,tôi nhấc máy lên thì là thằng cứt:
– Gì đấy mày?
– Ờ,không biết sao cái Hằng nó vừa gọi cho tao,hỏi là trưa nay tao có đi với mày không?
– Thế mày bảo sao ?
– Thì tao bảo là học xong tao với mày ra quán nước ngồi tý rồi về nhà luôn,xong nó hỏi là thằng Dũng hấp bị bọn 12B đánh,tao bảo là lúc trưa tao với mày ra cổng trường thì cũng thấy bọn 12B đứng đấy,nhưng lúc sau về luôn nên không biết.
– Thôi xong,mày hại tao rồi cứt ơi!!!
– Hại cái gì?sao thế???
– Thôi nhé,tý tao gọi sau.
Cúp máy thằng cứt xong,tôi gọi lại cho em:
– Alo ạ
– Ngoan nhỉ.
– Ngoan cái gì mà ngoan,em không thể ngờ anh lại nhỏ nhen đến thế,thấy có người bị đánh,người dưng còn giúp đỡ nữa là bạn bè cùng lớp với nhau. Em không thể hiểu tại sao chỉ một câu nói là Dũng nó không bị làm sao,thế mà anh cũng không nói được làm bây giờ nó phải đi viện rồi đấy.
– Thì em cứ bình tĩnh đã nào,bây giờ anh bảo ông Long thì ông ấy cũng thôi,nhưng bọn đánh thằng Dũng là mấy thằng cùng lớp với ông ấy mà,bây giờ anh bảo một hôm thì được,chứ chẳng lẽ anh cứ tò tò theo nó mãi à??? Chính ra em phải bảo thằng bạn than em xem lại mình đi,bao nhiêu thằng lớp mình sao bọn nó không đánh,mà chỉ đánh mỗi thằng đấy.
– À,được rồi,thế còn việc anh nói dối em thì sao? Không làm được thì anh bảo không làm được,anh hứa hươu hứa vượn thế à ? Hay tất cả những gì anh nói với em từ xưa đến giờ đều như vậy sao ?
Giọng em lúc đó đã hơi hơi có mùi nước mắt,tôi lập tức hạ hỏa :
– Thôi em cho anh xin lỗi,cơ bản là lúc đấy mà không hứa làm cho em thì đời nào em chịu về.
Im lặng một lúc,rồi em lại nói:
– Em sẽ tha lỗi cho anh với điều kiện anh phải dẫn những người đánh Dũng hôm đó xuống xin lỗi nhà cô Ánh ( Ánh là bà già thằng Dũng hấp)
– Úi,em bắt ah làm thế khác gì em bảo anh trèo lên mái nhà hái sao???
– Tùy anh đấy,không được thì anh đừng bao giờ gọi điện hay xuống nhà em nữa.
Cụp,âm thanh cúp máy tôi đã nghe hàng trăm lần nhưng chưa bao giờ chát chúa đến thế. Tôi thần người ra ngồi nghĩ cách làm sao để thực hiện lời em nói. Có thể các bạn nói tôi lụy tình,bị em nắm thóp hay không có lập trường,nhưng các bạn ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu,em là người không bao giờ giận hờn vô cớ,và trên hết em rất thương người. Một tính cách nữa của em là em cực kì ghét nói dối,em rất hay noi :”một lần thất tin,vạn lần bất tin”. Ngồi chán chê chẳng nghĩ ra cách gì , bảo mấy ông bặm trơn nhất cái trường cấp 3 đi xin lỗi một cái thằng hấp thì đúng là trèo lên mái nhà hái sao còn dễ hơn nhiều.