nụ cười buồn :
– Vâng cháu hiểu mà, cháu chào chú ạ !
Tôi đi ra ngoài, rồi ngồi phịch xuống cửa vũ trường, người gần như mất hết sức lực. Rút điện thoại tôi gọi cho Long Vân :
– Em đang ở cửa vũ trường, đến đón em.
Lúc sau thấy xe của lão Phương đi đến, tôi mở cửa chui vào. Cả 2 lão nhìn tôi :
– Về QN đi
Cả 2 trố mắt nhìn nhau rồi lại nhìn tôi, Long Vân bảo :
– Về nhà à ?
– Không,đi Vân Đồn chơi.
Lão Phương lập tức đi luôn. Tôi cảm ơn 2 lão quá, chỉ một câu nói của tôi, 2 lão chẳng chuẩn bị gì cũng bỏ hết công việc đi luôn. Trên xe, tôi kể hết câu chuyện giữa tôi và chú Phát, 2 lão nghe xong bảo tôi :
– Mày đúng là thằng máu lạnh.
Đêm hôm đó, chúng tôi ra bãi Dài, uống rượu tâm sự, rồi bàn cách xem tôi sẽ nói với Ly thế nào, bàn vậy, nhưng tôi đã có cách của riêng mình.
Trưa hôm sau, chúng tôi về nhà tôi. Long Vân cũng về nhà luôn, tôi ở nhà một đêm rồi sáng hôm sau, tôi với lão Phương đi Hải Phòng.
Đến đầu đường 10, tôi gọi cho nàng :
– Vâng anh ạ- Giọng nàng vẫn đầy vui vẻ
– Uh, anh đang ở đầu đường 10 đây, sắp sang đến HP rồi
– Ô, anh về sao không báo em trước, mà sao lại đi đường 10, anh về nhà à ?
– Uh, anh từ nhà sang.
– Anh đi với ai đấy ? để em còn biết nấu cơm
– Anh đi một mình thôi, đừng nấu cơm, tý mình tìm quán café nào nói chuyện lúc rồi anh đi luôn thôi
– Có chuyện gì thế anh ?- giọng nàng thoáng chút lo lắng
– Không có gì đâu, thế nhé, lát gặp.
Lão Phương quay xuống:
– Sao cu ?
– Cứ đi đi anh, tìm quán café gần nhà cái Ly ấy. À anh bỏ cửa kính em hút điếu thuốc.
Biết tâm trạng tôi nên lão mở luôn, sang đến gần nhà Ly tôi hút gần hết bao thuốc.
Tôi với lão Phương vào quán café, lão bảo :
– Mày ngồi đây rồi gọi nó ra, anh lên tầng 2, có gì thì gọi.
Tôi gọi nàng ra, lúc sau thấy nàng đi bộ ra.
– Ngồi ngay đây thì sao không vào nhà, à mà em thấy xe anh Phương đỗ ngoài kia, anh ấy đâu rồi ?
– Anh mượn xe anh ấy đi mà. Anh không vào nhà vì có chuyện muốn nói với em
– Sao ? chuyện gì á ? anh nói đi
– Mình chia tay nhau đi.
Sự ngạc nhiên của nàng là quá lớn, nhưng nhìn tôi, nàng biết tôi không nói đùa. Rồi nàng hỏi một cách dồn dập :
– Sao lại thế ? anh nói xem ? hay em làm gì sai ?
– Không em rất tốt Ly ạ. Nhưng – tôi ngưng lại, thật khó để nói dối trong tình huống này – nhưng anh vẫn còn yêu Hằng. Thời gian qua bọn anh đã gặp lại nhau, bọn anh nhận thấy vẫn còn yêu nhau. Và anh nhận ra rằng anh không yêu em, anh chỉ coi em là người lấp chỗ trống cho Hằng thôi. Ly, anh xin lỗi, rồi em sẽ gặp được người hợp với em hơn anh. – tôi nói một mạch, như sợ ai cướp mất lời
Nàng đưa tay lên miệng, khóc thổn thức. Nhìn nàng, tôi cảm thấy tê tái cõi lòng, cảm tưởng như hàng chục mũi kim đang đâm thẳng vào tim tôi. Rồi nàng nhìn thằng vào tôi, gần như hét lên rồi chạy như bay khỏi quán :
– Đồ tồi, tôi đã lầm khi yêu anh. Anh là đồ khốn nạn.
Từng câu từng chữ của nàng xé nát tâm can tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng không nghĩ nó lại đau đớn như thế.
Lời nói thoảng gió đưa
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà em ngốc thế ?
Chẳng chịu nhìn mắt anh !!!