tao khuyên thật mày nên nói ra, đừng để bọn tao bực.
Huy Minh đứng im nãy giờ, bất ngờ bảo :
– Anh lằng nhằng với nó làm đéo gì, để em cho nó mấy nhát chết bà nó đi,
Nói xong Huy Minh sấn sổ lại gần thằng Thắng, điệu bộ rất hung hãn. Tôi giữ Huy Minh lại đẩy ra đằng sau, rồi tiến lại gần Thắng trố, bảo :
– Thắng ạ, tao biết mày được thằng khác thuê dích đểu tao đợt vừa rồi. Tao nói thật, mày chẳng được lợi lộc gì từ nó đâu, thậm chí bây giờ mày có gọi chưa chắc nó đã nghe máy ấy chứ. Mày cứ nói xem nó là thằng nào, tao đảm bảo sẽ không ai biết chính mày đã nói cho bọn tao. Còn nếu mày không nói, đêm nay anh em tao không để mày yên đâu.
Thắng trố im lặng, mặt lộ rõ vẻ băn khoăn suy nghĩ. Đúng lúc đó, lão Phương rút khẩu súng ngắn ra dí vào mặt Thắng trố :
– ĐMM, thằng nào ? NÓI.
Việc đối mặt với khẩu súng đen ngòm dí sát vào mặt đã lập tức đánh bay sự băn khoăn cuối cùng của Thắng trố :
– Dạ…da…. Em… nói. Em…em làm theo lệnh….lệnh của anh….anh Hưng ạ.
Tôi và lão Phương quay sang nhìn nhau, đm, vẫn là thằng chó ấy. Lần trước bọn tôi đã không thể chơi nó tới bến, lại còn bỏ qua vụ nó đánh lén làm tôi viện. Thế mà giờ nó vẫn còn ý định chơi bọn tôi.
Bọn tôi lên xe quay về quán karaoke. Về quán, tôi rót mỗi người một ly rượu gặp mặt. Sau cùng lão Phương lên tiếng :
– Vụ này ở dưới nhà ông Long thu xếp lấy hàng ra đi đã. Còn tôi sẽ tìm hiểu trên này xem thế nào. Thằng chó Hưng ấy đéo biết lại tìm được cái ô nào rồi, chứ thằng đó làm gì có lực
– Tôi nghĩ lần này phải chơi nó tới bến đi, chứ lần trước như thế làm nó tưởng mình không dám chơi nó, càng nhờn với nó càng chết.
– Tôi cũng nghĩ thế, nhưng phải để xem ai đứng sau lưng nó đã, đôi khi vuốt mặt vẫn phải nể mũi mà.
Nghe Long Vân với lão Phương nói một hồi, tôi bảo lão Phương :
– Anh xem nếu dàn xếp được thì dàn xếp, chứ động vào đánh đấm bây giờ phức tạo lắm
– Thì ai chả biết như thế, thôi cứ để từ từ xem thế nào đã, nước đến đâu bắc cầu đến đấy vậy
Sau cùng bọn tôi thống nhất như vậy. Rồi mấy ông con giời bắt đầu mang rượu ra chén chú chén anh. Tôi được một lúc là đi ngủ, sau nghe bảo mấy lão ấy còn nhậu tới gần sáng mới thôi.
Sáng hôm sau tôi đang ở quán thì có diện thoại, là nàng.
– Uh em à.
– Anh đang làm gì đấy ? sao tối qua em gọi mãi cho anh không được ?
– Anh đang ở quán đây, tối qua anh Long với thằng Huy lên chơi, mấy anh em ngồi uống rượu nên anh tắt máy. Có việc gì không em ?
– Dạ không, em hỏi xem anh đã lên HN chưa ? em nhớ anh quá.
– Uh thế lên đây đi, anh cũng nhớ em quá.
– Nhưng mới về mấy hôm lại đi thế ba lại nói
– Thế lên đây 1-2 hôm rồi lại về
– Thế chiều em lên, tối đón em ở Lương Yên nhé
– Uh, yêu em.
Nghĩ đến việc chiều nàng lên, tôi phấn chấn hơn hẳn, nhưng tôi đâu ngờ, đó lại là sai lầm lớn nhất của cả 2 đứa tôi.
Chiều tối hôm đó, đang ngồi xem sổ sách ở cửa hàng thì nàng gọi :
– Anh đây, em lên đến nơi chưa ?
– Em đang ở bến xe Gia Lâm rồi, anh ra luôn đi
– Uh anh đi luôn đây.
Tôi phóng xe ra bến xe Lương Yên thì thấy nàng đang đứng ở cổng bến xe. Tôi lượn lại gần :
– Đi xe ôm không em ơi ?
Nàng đưa mắt lườm tôi rồi vừa cười vừa trèo lên xe. Vừa đi nàng vừa tíu tít về những ngày vừa rồi. Tôi cũng vừa đi vừa hỏi thăm nàng tình hình dưới nhà, rồi sức khỏe của ba nàng. Khi tôi vừa rẽ xuống dốc Minh Khai thì có điện thoại, là Long Vân :
– Em nghe đây rồi
– Mày đang ở đâu đấy ?- giọng hắn đầy gấp gáp trong điện thoại.
– Em đang ở chỗ Minh Khai, vừa lên đón cái Ly ở Lương Yên. Có chuyện gì đấy anh ?
– Mày tìm ngay chỗ nào đó trốn tạm vào. Bọn thằng Hưng với Thắng trố nó đang tìm mày ở trên đấy đây, chờ tý bọn tao lên thì về.
Long Vân vừa dứt lời thì có 3-4 cái xe máy, mỗi xe chở 2 thằng áp sát vào tôi. Tôi nói vào điện thoại :
– Em đang ở đầu dốc Minh Khai, anh lên luôn đi, bọn nó tìm thấy em rồi.
– Cố kéo dài thời gian, bọn tao gần đến nơi rồi.