em NH của em cho vui nhé.
Tâm không nhớ mình trả lời sao nhưng nhớ rõ mình cắm mặt đi thật nhanh, lần này Tâm lôi Na. Na ngạc nhiên hỏi: Sao đi vội vậy chị, em chưa kịp nói gì.
– Nói gì là nói gì, khách hàng của chị mà, nhưng họ đang bận làm việc mình ở đó không tiện, Tâm gắt
– Chị sợ mất khách sộp hả? Trời chị nghĩ em dám lấy mất anh Thức của chị sao? Na rụt đầu thè lưỡi trêu Tâm
– Nói bậy họ nghe thì chết, mà thôi đi lấy đồ ăn còn đi làm.
Không hiểu sao từ lúc biết Thức ngồi ở góc hướng Biển, Tâm lại thích đi lấy đồ ăn ở hướng đó, nhiều lúc đi tới đi lui Tâm cũng chẳng biết chọn món gì, mỗi thứ Tâm lấy một ít, thỉnh thoảng Tâm liếc Thức xem anh đang làm gì. Đứng trước quầy kem, món cô yêu thích, cô lấy thuổng múc kem cào cào bỏ vào ly. Thật là khó lấy, Tâm rủa thầm. Bỗng một làn gió nhẹ áp phía sau người cô, hóa ra là Thức, anh cầm lấy cái thuổng đang nằm trong tay Tâm, chính xác hơn thì anh cầm tay Tâm:
– Khó lấy quá hả, để anh lấy cho.
Bỗng dưng tim Tâm đập liên hồi, cô đứng im không nói, giữa cô với anh là một khoảng cách rất mỏng, cô rất muốn anh tiến lên một chút, để người anh có thể áp vào lưng cô.
– Dạ cám ơn anh, Tâm rụt tay lại rồi ngoái nhẹ đầu nhìn Thức. Thức nhìn mắt Tâm và mỉm cười:
– Em ăn kem gì, mấy viên
– Mỗi thứ một viên đi anh, Tâm trả lời và theo dõi Thức lấy kem rồi chìa ly ra cho anh bỏ.
Mỗi lần xúc kem, anh hơi chồm lên phía trước, hơi thở anh rất gần vai cô, cô như muốn dựa vào người anh. Khi bỏ cái thuổng xuống, Thức hơi khựng lại và nói:
– Anh nhớ em quá, tí ở lại cho anh gặp một chút
Bất chợt nghe Thức nói vậy, Tâm lúng túng chưa biết trả lời sao, tự nhiên phía dưới cô có cảm giác rỉ ra một vài giọt chất nhờn, bất giác cô khép chặt đùi lại rồi ngoái theo bóng anh đang đi qua chỗ khác lầy đồ ăn, cô cũng không biết mình sẽ phải trả lời hay làm gì, tay cô vẫn cầm ly kem nhưng đầu óc cô không thể suy nghĩ về chuyện sẽ gặp anh như thế nào, ở đâu và mấy giờ. Cô cảm thấy đùi trong mình ươn ướt…