chưa từng dẫn vào đây. Không khi ở đây thích hợp cho những người ưa tự kỉ và muốn tìm một cảm giác yên tĩnh. Ở đây không có khái niệm cuộc sống xô bồ, ồn ào khó chịu ngoài kia mà chỉ có sách, tiếng nước chảy và tiếng nhạc du dương của những bản xô nát của mấy tay nhạc sĩ vĩ đại thời xưa
“Như cũ hà anh?” – Bé phục vụ mỉm cười hỏi
“Ừm!”
Mở laptop lên, gắn dây điện vào rồi lướt net, lên voz chém gió một chút xíu, đọc rì viu của mấy thím và coi bộ phim mình yêu thích. Chỗ em ngồi khá tối, thứ ánh sáng duy nhất ngoài chiếc laptop ra là ngọn nến mờ mờ ảo ảo hắt những vệt sáng dài trong đêm. (Em đảm bảo thím nào mà thích tự kỉ, ưa một mình hay muốn tìm sự bình yên thì đây là một địa điểm tuyệt cmn vời ) Trầm ngâmm với đĩa hạt dưa, ly ca cao nóng và bộ phim yêu thích, cứ thế em thả hồn mình theo. Buổi tối sinh nhật không còn gì lạ lẫm nhưng vẫn mang lại cho em những cảm xúc tuyệt vời
“Happy birthday to you, Happy birthday to you…” – Quái thật tự dưng lại đổi sang nhạc sinh nhật.
Tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật cứ thế vang lên, em cũng không quan tâm lắm. Coi như món quà của quán dành cho em đi. Vẫn dán mắt vô màn hình thì bỗng đèn ở khu em được mở sáng lên, tiếng nhạc nhỏ dần và ở đâu đó, gần phía quầy Thy, chị em My và thằng Huy tay cầm chiếc bánh đang từ từ tiến lại miệng hát bài “Happy birthday”
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT” – Thằng Huy to mồm la lớn
“Mừng sinh nhật anh” – Chị em My cười
“Mừng sinh nhật thằng bạn. Tưởng trốn được nữa hả?”
Những người khách xung quanh nhìn bọn em bàn tán xôn xao. Kẻ cười, người nói, người vỗ tay hưởng ứng. Không khí xung quanh quán đang im lặng bỗng dưng trở nên thật huyên náo và nhộn nhịp. Tiếng nhạc cũng được mở to dần lên. Vô hình, em trở thành tâm điểm của cả quán
“Năm nay không trốn được nữa phải không?” – Thy cười, đặt chiếc bánh xuống trước mặt em
“Mấy ngày hôm nay tao muốn dành cho mày một bất ngờ đấy. Tao và cái My đã học cách làm bánh GATO. Mày ăn không được chê dở đâu nhé” – Tay dư dứ nắm đấm
“Anh Minh. Đây là quà của em” – Nhỏ Linh chìa ra một cái hộp được gói rất đẹp
“Còn đây là quà của em” – My cũng thế
“Còn tao không có quà đâu. Hehe. Thông cảm nhé” – Thằng Huy lên tiếng
“Mấy người…” – Em lắp bắp
“Sao. Xúc động quá nói không thành lời à?”
Em bỗng dưng đứng phắt dậy đẩy hết toàn bộ bánh và quà xuống đất mặt hầm hầm tức giận rồi hét lớn:
“Mấy người có biết mấy người đang làm gì không?”
Sau câu nói đó, em vơ lấy cái điện thoại để trên bàn rồi chạy ra ngoài thẳng để lại ánh mắt ngơ ngác và ngạc nhiên của những người trong cuộc. Mấy vị khách quanh đó lại bắt đầu xì xào to nhỏ.
Em phóng xe lao vun vút ngoài đường. Đầu óc rỗng tuếch cứ thế phóng đi mà không biết mình đi đâu. Đến khi xe khựng lại vì hết xăng thì em mới phát hiện ra mình đã đi quá xa thành phố. Đêm nay phố núi bắt đầu dậy sóng.
Đêm sinh nhật đáng quên!!!!!