tay tát thẳng vào mặt chàng.
Vân Linh bị cái tát bất ngờ, choàng tỉnh cơn mộng, tròn mắt nhìn Lãnh hồn tiên tử.
Lãnh hồn tiên tử toàn thân loã thể lại càng xấu hổ. (Truyện từ ) Nàng muốn xông trở vào nhà lấy y phục nhưng lại không dám. Tình thế quẫn bách đến nỗi Lãnh hồn tiên tử run lên ngồi thụp xuống, oà khóc nức nở.
Vân Linh ấp úng vội nói:
– Cô nương, tại hạ thật đáng chết ! Cô nương đừng khóc nữa !
Lãnh hồn tiên tử vẫn cứ mặc kệ, ôm mặt khóc vùi.
Vân Linh bối rối không biết làm sao, cuối cùng không chịu được chàng nói lớn:
– Tại hạ thật không nên không phải với cô nương. Bây giờ tại hạ đi đây. Chúng ta từ đây về sau khỏi cần gặp nhau.
Vân Linh nói xong định quay đi. Không ngờ tình huống vi diệu lại xảy ra.
Lãnh hồn tiên tử bật người ngồi dậy ôm chặt lấy chàng.
Nàng luôn miệng nói:
– Chàng không được đi, không được đi.
Vân Linh không hiểu ra sao, ấp úp mãi chỉ nói được có một tiếng:
– Ta …. ta…
Nhưng chàng không kịp nói thêm lời nào nữa. Chiếc miệng xinh xắn của Lãnh hồn tiên tử đã lấp kín miệng chàng.
Hai người ôm chặt lấy nhau, say đắm trong nụ hôn bất tận.
Vân Linh trong lòng ngây ngất, bàn tay chàng như bị thôi miên cứ vuốt ve, nhào nặn mãi đôi gò bồng đảo của giai nhân.
Lãnh hồn tiên tử hai mắt nhắm nghiền, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ chàng. Nàng cảm thấy toàn thân như đang cháy bỏng trước sự tấn công của chàng.
Hai người cứ quấn chặt lấy nhau không rời.
Không ngờ trong lúc say đắm như vậy lại có tiếng cười vang dậy làm cả hai chấn động.
Một lão quái nhân râu tóc rối bù từng trong gian nhà nhỏ bước ra.
Lãnh hồn tiên tử xấu hổ vội kéo Vân Linh quay lưng về phía lão để che chắn cho nàng.
Qúai nhân sau khi bước ra ngoài rồi mới nhìn hai người cười khanh khách:
– Thật là tuyệt diệu. Ta không ngờ hơn 20 mươi năm tiềm tu lại có diễm phúc được chứng kiến hoạt cảnh kỳ diệu này.
Lãnh hồn tiền tử nói khẽ:
– Y phục của muội ở trong kia. Chàng hãy đưa muội vào trong đó đi.
Vân Linh gật đầu, vội ôm nàng chạy vào trong nhà rồi kéo cửa lại.
Lãnh hồn tiên tử vội tìm lấy y phục mặc vào.
Vân Linh quay mặt lại nhìn ra ngoài cửa canh chừng.
Lãnh hồn tiên tử mặt đỏ hồng, nói nhẹ vào tai tình quân:
– Muội xong rồi. Chúng ta ra thôi.
Lão quái nhân thấy hai người xinh đẹp vô cùng, lại có cốt chất thanh cao thì không khỏi mở miệng khen.
Vân Linh cung tay vái một cái rồi hỏi:
– Xin lão tiền bối cho biết tôn hiệu và tại sao người lại tiềm tu ở nơi này ?
Lão quái nhân đưa tay vuốt vuốt mấy cọng tóc dài loà xòa ra phía sau. Lão ngước đầu nhìn trời đêm một hồi rồi nhìn hai người khẽ thở dài, nói nhỏ:
– Ôi chao ! Thời gian sao lại trêu ngươi thế này ? Bạch ngọc tiên tử, nàng ở đâu ?
Vân Linh nhìn thần thái của lão dường như lão đang chìm đắm trong một cảnh giới khác. Chàng định lên tiếng hỏi lại lão lần nữa thì Lãnh hồn tiên tử khẽ thì thầm:
– Lão nhân kia đang có tâm sự sâu xa. Chàng đừng làm kinh động lão.
Vân Linh quay lại nhìn nàng, thấy khuôn mặt Lãnh hồn tiên tử đầy đủ sắc xuân, không còn lạnh lùng như lúc đầu.
Chàng nhớ lại tình cảnh vi diệu lúc nãy tự dưng thấy xốn xang.
Lão quái nhân đứng lặng một lúc, chợt đưa mắt nhìn hai người hỏi:
– Hai người sao lại đến nơi này ?
Vân Linh liền giảng giải cho lão tình cảnh của hai người và vì sao hai người lại chạy đến tá túc ở đây.
Lão quái nhân nghe xong liền cười khà khà rồi nói:
– Thật không ngờ lão phu lại tự nhiên trở thành ông tơ, bà nguyệt xe duyên cho hai người. Đúng là duyên số trời định.
Lãnh hồn tiên tử nghe lão nói vậy, hỗ thẹn đến hai má nóng bừng. Nàng liếc đôi mắt sắc như dao nhìn vào mặt Vân Linh.
Vân Linh thấy nàng như vậy chỉ biết cười trừ.
Lão nhân thấy vậy khoái chí, cười nói:
– Đúng là hạnh ngộ. Ta muốn hai người hãy nhận ta làm lão ca ca liệu có được không ?
Vân Linh và Lãnh hồn tiên tử đều kêu lên kinh ngạc.
Lão quái nhân không nói gì kéo hai người quỳ xuống rồi trịnh trọng tuyên bố:
– Ta Hoang sơn khách Âu dương Lăng cùng nghĩa đệ Vân Linh và nghĩa muội Tiêu dao dao xin nguyện cùng nhau kết nghĩa kim bằng. Nguyện suốt đời cùng chung hoạn nạn cũng như chung hưởng hạnh phúc, quyết không dời đổi. Kẻ nào vi phạm thì trời tru đất diệt, loạn đao phanh thây, chết không nhắm mắt. Xin hoàng thiên, hậu thổ chứng giám.
Lão nói xong vái liền ba vái.
Vân Linh và Lãnh hồn tiên tử cũng phải đồng loạt vái theo.
Âu dương lăng nhìn hai người rồi nói:
– Hiện tại ta có việc gấp phải làm. Vậy ta hẹn hai người gặp nhau ở Hồ động đình vào tiết nguyên tiêu sang năm. Nhớ lấy.
Vân Linh và Lãnh hồn tiên tử chưa kịp tìm hiểu lão đại ca đi gấp như vậy là vì việc gì thì thân ảnh của lão đã bay biến trong bóng tối.
Hai người quay lại nhìn nhau. Vân Linh dìu Lãnh hồn tiên tử đến bên đống lửa đã tàn. Chàng cầm lấy một xâu thịt nướng vẫn còn nóng đưa vào tay Lãnh hồn tiên tử.
Lãnh hồn tiên tử bây giờ mới thấy bụng đói cồn cào. Nàng không khách khí đưa cả xâu thịt lên miệng, từng miếng cắn ra, ngai ngon lành.
Vân Linh nghĩ đến chuyện ngày mai hai người đến chỗ Sử Nguyệt Nga và Tiêu hồn ma nữ.
Chàng lo lắng không biết nên giải thích chuyện này ra sao. Chuyện này e rằng đến phải nhức đầu đây.
Lãnh hồn tiên tử đã ăn xong. Nàng lấy khăn ra lau miệng rồi bước lại gần bên Vân Linh.
– Chàng đang nghĩ gì vậy ?
– Ta … ta định đưa nàng ngày mai đến một nơi.
Lãnh hồn tiên tử thấy Vân Linh lúng túng, lời nói không được trôi chảy thì sinh nghi, liền hỏi:
– Tại sao muội lại phải đến đó ?
Vân Linh ấp úng không nói lên lời.
Lãnh hồn tiên tử khuôn mặt nghiêm lạnh, gằn giọng:
– Chàng có việc gì cứ nói đi, không cần phải ngại chi cả.
Vân Linh thấy mặt Lãnh hồn tiên tử có sắc giận. Chàng không dám dấu liền kể chuyện xảy ra giữa chàng với Sử Nguyệt Nga và Tiêu hồn ma nữ trong hang đá.
Lãnh hồn tiên tử nghe xong, khuôn mặt chợt biến.
Nàng không ngờ mình lại là kẻ đến sau và trên thuyền hiện đã có hai người ngồi rồi.
Lãnh hồn tiên tử lặng im một lúc rồi thở dài đưa tay vào trong bọc lấy Song long bí phổ ra trao cho Vân Linh.
Vân Linh kinh ngạc hỏi:
– Muội định làm gì ? Tại sao lại đưa bí phổ cho ta ?
Lãnh hồn tiên tử thở dài:
– Muội không thể làm người tranh cướp tình yêu của kẻ khác. Bây giờ sự việc còn chưa đến nổi quá muộn. Muội xin được rút lui, không dính dấp gì đến chàng nữa.
Vân Linh tay cầm bí phổ, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt người ngọc. Chàng thấy nàng đôi mắt ráo hoảng. Dường như trong lòng nàng đang dậy sóng dữ dội.
Lãnh hồn tiên tử sợ ở lâu sẽ không thể kiềm chế tình cảm bột phát. Nàng đứng dậy, quay lưng phi thân đi luôn.
Vân Linh ngồi một mình đờ đẫn. Chàng biết người ngọc đã bỏ đi, nhưng làm sao chàng có đủ tư cách để giữ người đẹp lại.
Hồi lâu sau, ánh dương quang đã le lói xuất hiện ở chân trời. Vân Linh thở dài, cất bí phổ vào người rồi nhắm hướng rặng phong lĩnh mà đi.