được. Ngươi cứ tùy tiện xem chỗ nào gần hơn thì đi trước, sau đó sẽ tính tiếp.
Gã Tín Hào dạ một tiếng lớn, vội vàng để xe ngựa lại thuê người trông giúp, sau đó mới dẫn Vân Linh và song nữ cùng đi.
Mấy người cùng đi trên đường, suốt từ sáng cho đến chiều tối, đã ghé qua hơn 10 tiệm bán y trang và đá quý, mua được rất nhiều thứ, những thứ này chủ yếu là do sở thích của song nữ mà nên, riêng đối với Vân Linh thì không quan tâm lắm, chỉ là vì hai nàng nọ mà thực hiện thôi.
Song nữ mua được nhiều thứ, lại khiến cho gã Tín Hào phải khổ sở. Hắn một mình phải mang vác đến mấy hòm lớn, cực kỳ vướng bận và khó nhọc. Lại nữa hắn được lệnh ở lại phục vụ đại vương, do đó mọi thứ chi tiêu hôm nay đều do hắn bỏ ra, tốn bộn tiền đây.
Tất nhiên số tiền này cũng chưa là gì đối với tài sản của Đại Bàng bang, mà Tín Hào lại là tay nắm giữ hầu bao của bang chúng. Do đó hắn dù tiếc của cũng không biết làm sao, đành bỏ ra không ít ngân lượng để chi trả cho sở thích của song nữ.
Sau khi lôi được mấy hòm lớn y trang và đồ quý về, 4 người liền tìm một
khách sạn lớn nghỉ ngơi, ăn uống, sau đó song nữ vì mệt nên đã đi ngủ trước, chỉ còn lại Vân Linh và Tín Hào vẫn còn đang vừa ăn vừa trò chuyện.
– Đại vương, người có biết ở Thán Lạc Thành này có 2 nơi rất nổi tiếng
không? gã Tín Hào cười quỷ dị nói.
Vân Linh nhướng mắt nhìn Tín Hào, tò mò hỏi:
– Là nơi nào?
Tín Hào khuôn mặt xấu xa nhỏ giọng nói:
– Hai nơi này cực kỳ đặc biệt, là nơi thu hút cực nhiều khách đến thăm. Đầu tiên phải kể đến là Lạc Xuân Viện, ở đây có các vị cô nương xinh đẹp, đủ mọi sắc tộc, đủ mọi hình thái lớn nhỏ, từ cô bé 12-13 tuổi, đến các cô nương thành thục 25-26, đều là tuyệt phẩm mỹ nữ, xinh đẹp lạ thường.
Khách hàng đến nơi đây đều phải là những đại gia lắm tiền nhiều của hoặc thân thủ phải xuất sắc, bằng không thì khó qua khỏi cửa, không thể bước vào Lạc Xuân Viện được.
Vân Linh ngạc nhiên, lại hỏi:
– Vậy thì nơi thứ hai thì sao?
Tín Hào đáp:
– Nơi thứ hai này thì lại không cần phải là cao nhân võ công lợi hại, chỉ cần là người có tiền, có thể vào trong để tham gia đấu giá, mua bán hàng hóa “tươi sống”.
– Cái gì? Hàng hóa tươi sống?… Vân Linh kinh ngạc lẩm bẩm.
Tín Hào cười nói:
– Thứ hàng hóa tươi sống này chính là nô lệ. Ở nơi đây hàng tháng đều có mở cửa cho các thương gia mua bán nô lệ tới đây. Việc mua bán nô lệ này không được công khai, chỉ là lén lút thực hiện, nhưng quy mô cũng không nhỏ, mỹ nữ cũng không ít, thứ hàng hóa tươi sống này luôn luôn thu hút nam nhân giàu có, muốn mua về hưởng dụng sức sống và sự tươi trẻ của mỹ nữ.
Vân Linh hiểu ra việc này liền cười hỏi:
– Thế ngươi đã đến 2 nơi này chưa?
Tín Hào nghe Vân Linh hỏi, lúng túng gãi đầu nói:
– Thuộc hạ chỉ một lần được theo đại vương Kim Bằng Sa Vương đến Lạc Xuân Viện, còn nơi mua bán mỹ nữ thì chỉ nghe qua chứ bản thân cũng chưa đặt chân đến bao giờ.
Vân Linh cười sảng khoái nói:
– Được rồi, lần này ta sẽ cho ngươi đi cả hai nơi. Dù sao đã đến đây, ta cũng phải thưởng thức qua hai nơi này một lần mới được. Chúng ta đi thôi.
Tín Hào không ngờ Vân Linh bảo đi là đi, trong lòng ngạc nhiên nhưng cũng khoái trí, xem ra vị đại vương này cũng là hạng phong lưu, nghe nói có gái đẹp là muốn thưởng thức liền, cũng .. hắc … hắc … thú vị đó chứ.
Hắn vừa nghĩ vừa vội vàng dẫn Vân Linh ra phía ngoài, đi trước một bước làm tiền trạm.
Vân Linh mấy ngày nay dục hỏa cuồng loạn, khoái lạc với Kỷ Lan vẫn không đủ làm cho chàng vơi đi sự bức bối. Chàng nhận thấy nội lực mình càng cao thì dục hỏa lại càng tăng, chẳng lẽ thứ dâm dược do Tiêu hồn ma nữ ẩn vào người chàng lại có thể phát động tăng trưởng theo công lực bản thân, thật là vô lý hiếm thấy.
Tín Hào dẫn Vân Linh đi tới trước cửa Lạc Xuân Viện, liền nhìn thấy phía trước cửa có 4 tên đại hán cầm đao, uy nghi như những pho tượng, khiến người khác khinh sợ mà không dám làm càn.
Tín Hào chỉ vào cửa nói:
– Đại vương, ở sau cửa này có một khoảng ngăn cách, bên trong chính là cửa dùng cho thử nghiệm khách nhân muốn vào. Nếu khách nhân nào có sức lực, không muốn mất tiền vào cửa thì có thể đẩy cánh cửa đó ra, còn nếu khách nhân mở không được cửa đó mà vẫn muốn vào trong thưởng thức nữ nhân, thì có thể đi theo hành lan bên phải, bỏ tiền vào đó để mua vé mà vào.
Vân Linh thấy quy định kỳ cục nên khá tò mò, tự mình tiến lên phía trước, bước qua cánh cửa do 4 gã đại hán chấn giữ, lập tức nhìn thấy một cánh cửa khác, đặt ngay trước mặt. Chàng nhìn qua bên phải thấy một hành lan dài, cái này chính là chỗ mua vé vào cửa như gã Tín Hào đã nói đây.
Vân Linh thử dùng nội lực, bắt đầu đẩy cánh cửa phía trước, quả nhiên cửa này nặng thật, làm như bên trong có đặt cơ quan, vì vậy khá là khó khăn cho người khác mở cửa.
Vân Linh vừa nghĩ vừa từ từ dồn lực lên song thủ, tăng thêm một tầng nội công, đã đạt đến 5 thành công phu Vô hình thần công mới có thể đẩy được cánh cửa kia ra.
Sau khi Vân Linh vừa bước qua cánh cửa, thì phía sau chàng, cánh cửa lại tự động đóng lại. Vân Linh cũng không quan tâm, tiếp tục bước vào trong.
Ngay khi đó, phía bên trong bước ra hai nàng mỹ nữ xinh đẹp, hai người tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Vân Linh, cũng không ngờ cao thủ tuyệt đỉnh có thể mở nổi cánh cửa sắt nặng nề lại là một chàng trai trẻ anh tuấn như thế, đáng ngạc a.
Còn Vân Linh lúc này cũng bị khung cảnh bên trong hấp dẫn, chàng mới chỉ đứng bên ngoài mà đã nghe những âm thanh tiếng nhạc cực kỳ mê ly thổi đến tai. Vừa hay sau đó lại xuất hiện hai nàng mỹ nữ tuyệt sắc, hình dáng đầy đặn mê người, thân hình lại cao cao thon thả, phong nhũ nẩy nở như muốn phá tung y phục che chắn đằng trước, yểu điệu bước tới, đứng cao gần bằng chàng. Phong vị mỹ nhân đúng là khác lạ, xinh tươi và mỹ diệu đến không ngờ.
Hai nàng nọ y phục cũng rất lạ mắt, phần trên không đủ che hết cặp phong nhũ nẩy nở, phía dưới lại để lộ ra vùng bụng trắng trẻo xinh tươi, y phục bên dưới hạ thể lại càng khiêu khích hơn, để lộ ra một cặp chân trường túc tuyệt hảo, đúng là mỹ nữ Lạc Xuân Viên khác lạ hơn hẳn nữ nhân chàng thấy trước giờ.
Hai nàng thiếu nữ bước lại bên Vân Linh, liền cất lời như tiếng chim kêu, thanh thoát lạ lùng, có vẻ như cả hai đang chào hỏi chàng. Nhưng hai người nói bằng một loại ngôn ngữ khác lạ, Vân Linh nghe xong cũng chẳng hiểu bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy đầu óc u u mê mê một trận.
Hai nàng thiếu nữ đó thấy Vân Linh ngơ ngốc như vậy liền nhìn nhau cười lớn, rồi mỗi nàng kéo một tay Vân Linh đi vào, điệu bộ rất thích thú với khách hàng trẻ tuổi này.
Vân Linh bị 2 thiếu nữ lạ kéo vào bên trong, vừa may gã Tín Hào cũng từ một cửa khác đến. Hắn thấy Vân Linh đã vào trong này rồi, không khỏi vui mừng chạy vội chạy lại, miệng nói:
– Đại …. nhân, thuộc hạ lại gặp người rồi.
Vân Linh gặp được Tín Hào thì mừng rỡ, lại nghe hắn gọi mình là đại nhân, quả nhiên khôn khéo. Vừa nãy suýt nữa thì Tín Hào đã theo thói quen mà gọi Vân Linh là đại vương, may sao trong phút cuối cùng thế nào lại chuyển thành đại nhân, nghĩ gã cũng nhanh trí thật.
Hai nàng mỹ nữ không để ý đến sự quen biết của Vân Linh và Tín Hào, lại định tiếp tục lôi Vân Linh đi, không biết là định đưa chàng đi đâu.
Nhưng lúc này Vân Linh gặp được Tín Hào, liền không thuận đi theo 2 nàng thiếu nữ nọ nữa, hai người vì việc này, không cách nào lôi được Vân Linh di động nửa bước.
Tín Hào thấy Vân Linh không thuận theo hai vị mỹ nữ nọ liền cười nói:
– Đại nhân, người nên đi theo bọn họ đi. Ở đây đêm nay, trừ phi có người khác cũng mở được cánh cửa “thử nghiệm khách nhân” đó, còn nếu không thì bao nhiêu mỹ nhân ở đây, đêm nay tuỳ ý cho đại nhân chọn lựa, muốn bao nhiêu cũng được.
Vân Linh nghe vậy không khỏi ngẩn người ra nhìn, trong đầu phát ra ý nghĩ bất ngờ “lạ kỳ a”. Chàng thấy sự việc quái lạ, lòng tò mò trỗi dậy, liền không chống đối nữa, tự động để hai nàng thiếu nữ nọ kéo đi.
Lạc Xuân Viện không tưởng là rộng quá rộng, Vân Linh đi với song nữ qua hết mấy gian nhà lớn, mấy khúc quanh, mà vẫn chưa biết điểm dừng. Chàng nhìn xung quanh thấy cây cối nơi đây phối hợp với kiến trúc trở nên cực kỳ bắt mắt, tai lại nghe thứ âm nhạc tiết tấu trầm bỗng du dương, mũi thỉnh thoảng lại ngửi được mùi hoa thơm tự nhiên phảng phất bay tới, tuyệt đối thú vị và mê hoặc.
Hai thiếu nữ nọ sau một hồi dẫn đường, đã tiến đến một căn nhà có kiến trúc khá lạ mắt, nhìn bên ngoài căn nhà như thể một cây nấm khổng lồ, muốn lên lầu chỉ có một cách duy nhất là phi thân mà lên, mà phải là cao thủ tuyệt đỉnh thì mới có thể làm như vậy được, còn không thì phải có dây thả xuống mới có thể vào được căn nhà này.
Một trong hai thiếu nữ tiếng lại căn nhà hình nấm đó, kéo một thiết bị báo hiệu, lập tức ngay trên lầu, hé mở một cánh cửa nhỏ, rồi một thiếu nữ từ trong nhà đi ra, thả xuống lầu một chiếc thang dây.
Thiếu nữ dưới lầu không khách sáo, thoăn thoắt leo lên thang dây, tiến vào trong nhà. Lát sau nàng lại bước ra, giơ tay làm hiệu cho Vân Linh và thiếu nữ còn lại lên lầu.