tiến nhanh, thoáng chốc đã tiếp nhập trận chiến.
– Sát, giết hết bọn chúng.
Âm thanh tiếng quát tháo và tiếng người kêu la trong một cuộc chiến hỗn loạn vang lên. Từng đám hải tặc tay cầm vũ khí tấn công về phía những người thuyền phu tay không. Bọn người thuyền phu này ai nấy đều y phục rách nát, mặc mày dơ bẩn, nhưng nhãn thần thì thập phần dữ dội, ý chí liều mạng phi thường.
Một vài người đã bất chấp nguy hiểm, xông lại đánh với bọn hải tặc, kiếm thế của bọn hải tặc cũng không làm cho họ bị khuất phục, vẫn kiên cường chiến đấu không thôi.
Bọn nam tử thuyền phu tuy nhìn không ra hình người vì bị đối xử tàn tệ. Thế nhưng bọn họ đều hết sức khỏe mạnh và nhanh nhẹn, không hề kém thế bọn hải tặc chút nào.
Tuy nhiên do bọn hải tặc trên tay đều cầm vũ khí, nên sức chiến đấu mạnh mẽ hơn đám thuyền phu không có vũ khí kia. Vì thế lác đác giữa đám đánh nhau, đã phát xuất những tiếng kêu rên của nạn nhân bị trúng thương. Máu thịt tuôn rơi.
Khi Vân Linh xông đến thì người của hai bên đã đánh nhau đến hồi quyết liệt. Đám thuyền phu đã bị dồn vào một chỗ, quyết liệt chống trả với hơn 50 tên hải tặc một cách tuyệt vọng.
Vân Linh nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như thế thì vội hô to “Dừng lại” rồi nhanh chóng lao vào đứng giữa hai phe.
Đám người đánh nhau đang hăng thì bị tiếng quát của Vân Linh làm cho chấn động, ngay khi đó thì lại thấy một nam tử hán trẻ tuổi anh tuấn, đương trường xuất hiện đột ngột ngay giữa lộ tuyến hai phe thì đều thất kinh lùi hẳn lại.
Vốn dĩ vừa rồi, do tình thế cấp bách, Vân Linh đã dùng đến Ảo bộ pháp mà xâm nhập trận địa. Chính vì thân pháp của chàng nhanh quá, nên người người có mặt đương trường đều kinh hãi, cảm tưởng như chàng vừa dưới đất chui lên vậy.
Sau phút kinh hoàng lẫn ngạc nhiên, đám hải tặc liền nhận ra đại vương thủ lĩnh xuất hiện. Do đó vội vàng thu lấy vũ khí vào mình, đứng lui lại 2 trượng.
Vân Linh thấy bọn hải tặc đã nghe lời mình lùi lại rồi nên quay sang nhìn đám thuyền phu nói:
– Các người đều là phu thuyền trốn chạy. Thế nhưng đại vương của bọn hải tặc đã bị ta dùng cường lực đuổi đi. Hiện giờ mà nói, các ngươi đã hoàn toàn là người tự do. Ta vì biết được sự tình quá trễ, nên đã để đôi bên xảy ra giao tranh, thật là đáng tiếc.
Đám thuyền phu và bọn hải tặc đứng xung quanh nghe Vân Linh tuyên bố như thế thì đều ngây người ra. Mọi người không ai tin lại có chuyện lạ như thế.
Một vài người trong đám thuyền phu đã nhận ra Vân Linh chính là người đã từng chịu chung số phận với mình. Nhưng bọn họ không thể tin được vào mắt mình vì người như Vân Linh sao lại có khả năng thần kỳ đó, còn nói là đã đuổi cổ gã đại vương lợi hại kia. Đây là một việc kỳ quái không thể nào hiểu được.
Tất nhiên đám thuyền phu hôm qua không có mặt ở trận chiến giữa Vân Linh và bọn hải tặc, do đó không tin được cũng là chuyện thường. Còn về phía bọn hải tặc có mặt ở đây thì lại không hiểu tại sao Vân Linh lại tha cho đám thuyền phu kia, bọn chúng vì việc này mà ngây ngốc đứng yên ra đó.
Lúc này ở ngoài xa lại vang lên những tiếng chân người vội vã chạy lại. Mọi người nhìn ra mới thấy Thiết Toa Bạch và đám cận vệ của Vân Linh chạy tới.
Đám thuyền phu đang ngạc nhiên chưa thể tin lời nói của Vân Linh. Giờ đây lại thấy người của bọn hải tặc kéo đến. Trong số thuyền phu có người chịu không nổi nói lớn:
– Lừa đảo. Ngươi bảo tha cho chúng ta sao lại dẫn người đến đây đông thế kia.
– Phải, phải đấy, rõ ràng là muốn kéo thêm người đến để diệt chúng ta đây mà. Một số người khác lên tiếng phụ hoạ. Rồi tiếng quát tháo nổi lên, đám thuyền phu lập tức dàn ra một thế trận chống đối. Tình thế mới rồi được yên tĩnh một lúc giờ lại trở nên căng thẳng.
Vân Linh đột nhiên bật cười kha kha mấy tiếng, lên giọng nói:
– Bọn người các ngươi nhân thủ lại ít, trong tay lại tuyệt nhiên không có vũ khí. Chỉ cần mấy tên thủ hạ của ta ở đây là đủ thu thập rồi, cần gì phải gọi thêm người nữa. Mấy người kia chỉ là theo ta đến đây thôi.
Chàng nói rồi quay người đi, lại lệnh cho Thiết Toạ Bạch và bọn hải tặc đi theo mình.
Đến lúc này thì đám thuyền phu mới tin là chàng nói thật, bọn họ đứng ngây ra nhìn đoàn người do Vân Linh dẫn đầu từ từ đi khuất sau đám cây lá.
Sao lại lạ vậy? Tại sao hắn lại tha cho chúng ta? Một vài người còn tỉnh táo buột miệng lẩm bẩm một cách khó hiểu nhưng lúc này Vân Linh đã đi xa rồi, không còn nghe thấy những câu thắc mắc đó nữa.
Vân Linh quay về, chưa ngồi ấm chỗ thì Lộ Hoa Phương nghe tin chàng về lại tìm đến. Đối với vị mỹ nữ diễm lệ này, Vân Linh cực kỳ khó đối phó. Chàng biết thừa bản thân dục tính cao vọt, không sớm thì muộn cũng phải phát tiết ra. Trong khi đó Lộ Hoa Phương luận về nhan sắc hay về độ mỵ lực thì đều có thừa. Nàng tâm tình lại có vẻ nghiêng về Vân Linh, không hề phòng bị chàng chiếm tiện nghi. Kiểu nữ nhân như vậy chàng không tiết mạn mới là chuyện lạ.
Lộ Hoa Phương đến thăm hỏi Vân Linh xong, lại được nghe chuyện chàng đã tha tội chết và thả tự do cho mấy thuyền phu, trong lòng liền thấy thoải mái, lập tức nói:
– Huynh thật là đại lượng a!
Vân Linh thấy nàng ở gần, mùi hương thoang thoảng đưa lại, cảm giác thống khoái tuyệt đối, tâm tình vừa say mê lại vừa cảm thấy thèm muốn nữ nhân nọ dữ dội.
Để chống lại cảm giác không thể kiểm soát đó, chàng liền quay người bước ra xa Lộ Hoa Phương, tuỳ tiện ngồi xuống một chiếc ghế lớn, sau đó mới lệnh cho thủ hạ mang một ít trái cây vào.
Hai người vừa ăn trái cây vừa trò chuyện, mới được một lúc, lại một đám thiếu nữ xinh tươi y phục hoa lệ và cực kỳ trống trải đi vào. Theo sau đám nữ nhân này là một ả trung phụ mặt mày tươi tắn.
Ả và đám nữ nhân vừa vào đến, liền tự mình giới thiệu bọn họ là phường kỹ vũ, được chính thân Sa Lâm Tinh lựa chọn đưa về, mục đích là để giúp vui cho hắn.
Vân Linh hết sức ngạc nhiên vì chuyện xảy ra, chàng nhìn đám thiếu nữ ai ai cũng dung nhan tươi tắn, so với các nữ nhân chàng thường thấy thì cũng rất có khí chất mê hoặc nam nhân, chỉ là các nàng nọ so với Lộ Hoa Phương thì còn một khoảng cách chênh lệch quá xa.
Lộ Hoa Phương thấy nữ nhân nhiều như vậy vào phòng Vân Linh thì không khỏi bực bội cau mày, nhãn thần chiếu ra tia hàn ý, trước nhất là nhắm vào đám thiếu nữ kia, sau đó mới dời mắt sang phía Vân Linh, định tìm hiểu xem tại sao chàng nọ lại cho mấy nữ nhân này vào.
Vân Linh trong lòng cũng kinh ngạc không ít, liền hỏi ả trung niên nữ nhân kia tại sao lại đưa các thiếu nữ này đến đây.
Trung niên nữ nhân được hỏi liền nói:
– Đại vương, bọn thiếu nữ này vốn là người của đại vương. Bọn họ trước giờ đều đến nơi đây để hầu hạ đại vương trong những ngày người về đảo. Hiện thời chúng nữ đã tập luyện được một vũ thuật, rất mong đại vương thưởng lãm.
Vân Linh nghe vậy liền hiểu ngay rằng đám nữ nhân này là do Sa Lâm Tinh tạo nên, hắn đi rồi nhưng bọn nữ nhân nơi đây vẫn y theo thói quen đã được xếp đặt mà đến hầu hạ hắn. Vụ này nói ra cũng thật kỳ. Chàng là đại vương mà mọi chuyện ở đây lại thường xuyên bị bất ngờ vì không nắm được nguyên ủy sự việc.
Vân Linh vốn định cho bọn nữ nhân nọ lui ra, thế nhưng chàng lại nhận thấy ánh mắt khó chịu của Lộ Hoa Phương nhìn chúng nữ, lập tức trong đầu nẩy ra một ý, liền tận dụng cơ hội này để tống cổ mỹ nhân tuyệt đại không thể đụng chạm này ra khỏi phòng chàng.
Chủ ý đã định, chàng liền lệnh cho bọn phường ca, vũ kỷ múa hát cho chàng thưởng lãm, điều này quả nhiên khiến cho Lộ Hoa Phương mặt càng biến sắc, tức giận vô cùng.
Lộ Hoa Phương không hiểu sao bản thân lại giận dữ như vậy. Nàng ngồi trên ghế nhìn xuống thấy bọn thiếu nữ ca vũ uốn éo, lộ thể khêu gợi kinh người, lời ca tiếng hát lại thập phần yêu mỵ, cảm giác như khêu gợi nam nhân lên giường.
Thứ vũ kỷ thác loạn đó khiến cho Lộ Hoa Phương chịu không nổi hừ một tiếng nói:
– Rởm người. Chẳng thể tệ hơn được nữa.
Trung niên nữ nhân đứng gần đó nghe thấy Lộ Hoa Phương chê vũ kỷ phường của mụ kém cỏi, liền lên giọng mỉa mai:
– Ôi dào ! Có người lại không biết thưởng thức gì cả … hay là bản thân không làm được nên ghen tức với người ta.
Lộ Hoa Phương đang buồn bực, vừa buột miệng nói ra lại bị người khác công kích, liền nổi giận trừng mắt nhìn trung niên nữ nhân nọ, sau đó lại quay sang xem thử Vân Linh ra sao. Ai ngờ khi đó chỉ thấy chàng mỉm cười, tuyệt không nói tiếng nào.
Lộ Hoa Phương hừ một tiếng trong lòng nghĩ: “Ngươi đã thích nhìn ngó nữ tử múa hát như vậy, thì để ta múa cho ngươi xem, để xem ta múa đẹp hơn hay bọn họ múa đẹp hơn”.
Nàng nghĩ xong, phách một cái, đứng lên lột bỏ ào choàng, lộ ra một thân thể thon dài hoàn mỹ, phía trước ngực là hai toà phong phong nẩy nở hiện ra mê hoặc lòng người, nơi eo nhỏ thắt một chiếc đai to màu bạc lại càng tăng thêm ấn tượng dụ nhân, từ từ bước xuống phía dưới, hai mắt liếc xéo Vân Linh miệng nói:
– Muội muội cũng rất thích vũ kỷ, xin được biểu diễn cho huynh xem.
Sự việc Lộ Hoa Phương tự nhiên muốn thể hiện vũ kỹ, lại khiến cho Vân Linh một phen đau đầu, than thầm trong lòng.
– Nàng ta muốn khiêu khích ta đây mà? Rõ là thoát không nổi.
Trong khi đó Lộ Hoa Phương thân hình uốn lượn, eo thon rung chuyển, đồn bộ lắc lư, thực hiện một điệu vũ của xứ Tây Lương, nhìn thật là ấn tượng và đẹp mắt.
Vân Linh và đám nữ nhân vũ kỷ kia lần đầu tiên mới thấy được vũ kỷ đặc sắc của Tây Lương quốc, không ngớt chú mắt nhìn xem, cảm thấy như say như mê, không một ai có