đã ra tận cửa lều đón tiếp. Nàng thấy chàng hôm nay chỉ mặc một bộ y phục bình thường, trên mình không có vũ khí, thế mà trông chàng vẫn toát lên một sắc thái riêng biệt, vừa uy vũ lại vừa nho nhã, rõ thật là người tốt thì nhìn đâu cũng thấy tốt.
Lộ Hoa Phương thoạt nhìn thấy Vân Linh liền nghĩ đến mấy điều đó, không biết là bản thân đã cảm mến chàng ta, do đó mà đối với Vân Linh tự nhiên xem chàng cao hơn một bậc so với bình thường. Nếu quả Vân Linh ăn mặc như vầy mấy ngày trước, khi hai người chưa biết nhau, có lẽ suy nghĩ của nàng sẽ không giống như bây giờ, có khi lại chẳng thèm để ý đến chàng nữa không chừng.
Nhưng lúc này thì lại khác, Lộ Hoa Phương hoa dung nở rộ, miệng cười tươi như hoa, đưa tay mời Vân Linh vào trong.
Bọn thuộc hạ lần đầu tiên thấy đại mỹ nhân cười, lập tức bần thần cả người. Nhiều tên không tự chủ ngây ngốc nhìn vào mặt Lộ Hoa Phương như ngây ngốc, mãi đến khi người ngọc đã vào trong mà thần hồn còn để đâu đâu.
Có thể nói, Lộ Hoa Phương từ ngày bị bắt đến nay, lúc nào cũng buồn bã, khuôn mặt kém tươi, dấu nước mắt vào trong, tự nhiên khuôn mặt nàng u ám là phải lẽ, nàng lúc đó cười làm sao được.
Còn bây giờ mọi sự đã khác, chẳng những Lộ Hoa Phương được giải thoát, mà trong lòng nàng lại đang nở hoa, thứ tình cảm kỳ dị trước giờ chưa từng trải nghiệm, chưa từng nếm thử hương vị, nhưng khi biết được thì ngọt ngào, thì say say mê mê, con người sảng khoái, tâm hồn như đám mây trời trôi đi không còn biết gì nữa.
Lộ Hoa Phương mỉm cười, rồi lại mỉm cười, hai mắt đong đưa tình tứ, lại càng khiến cho chúng nhân chao đảo. Mà chúng nhân bây giờ ở trong lều có còn ai, chỉ có Vân Linh và tam nữ hầu cận nàng.
Quả là đáng tiếc, nhất tiếu nan cầu không ngờ lại dễ dàng nở rộ ở đây như vậy, lại chỉ để cho một nam nhân là Vân Linh thưởng thức, quả thật phí phạm.
Ấy thế nhưng lúc này mà nói, Lộ Hoa Phương không hề cảm thấy nụ cười của mình phí phạm chút nào. Nàng cười chỉ để thể hiện sự vui sướng trong lòng, cũng là để cho nam nhân kia hưởng dụng, ngơ ngốc mà nhìn nàng, vậy là nàng sung sướng trong lòng, hạnh phúc trong lòng lắm lắm.
Vân Linh ngồi đối diện với mỹ nhân, bị nàng dùng mỵ lực hấp dẫn, lập tức ngây ngốc ra nhìn, bao nhiêu công phu trấn áp dục tình lúc trước đều vì việc này mà đổ vỡ cả. Chàng như bị sắc ma nhập thể, tự nhiên chuyển dịch chỗ ngồi đến cạnh Lộ Hoa Phương, rồi khẽ đưa tay giữ lấy eo thon, dụng lực kéo nàng ngã vào lòng mình.
Cũng lạ kỳ, Lộ Hoa Phương tự nhiên không hề có chút phản đối, tấm thân mềm mại theo bàn tay nam nhân ngã vào lòng hắn, úp mặt vào ngực hắn, ôn nhu hưởng dụng thứ tình cảm mê người.
Choang …
Âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống nền đá phát ra âm thanh làm Vân
Linh và Lộ Hoa Phương bừng tỉnh. Vân Linh vội vàng đẩy thân hình Lộ Hoa Phương ra xa, quay mặt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lộ Hoa Phương và Vân Linh nhìn rồi mới nhận ra âm thanh vừa rồi là do Hoa Hoa cô nương vừa mới bước vào làm rơi một cái bát lớn, bên trong không biết là đựng cái gì nhưng lúc này đổ văng ra lênh láng.
Lộ Hoa Phương thì thở dài trong lòng, ngượng ngùng nhìn Vân Linh, bấy giờ mới hay Vân Linh đã quay lại chỗ ngồi đối diện cùng nàng, mặt cúi xuống nhìn vào bàn ăn, cũng không nói gì thêm cả.
Hoa Hoa vừa rồi vừa bước vào nhìn thấy tình cảnh thân mật giữa Lộ Hoa Phương và Vân Linh nên giật mình đánh rơi bát canh lớn. Nàng ta bây giờ sợ hãi vội vàng quỳ xuống xin lỗi rối rít làm cho Lộ Hoa Phương vừa buồn vừa bực mà không biết làm sao, đành lệnh cho nàng lui ra.
Sau khi Hoa Hoa ra rồi, Lộ Hoa Phương mới quay sang Vân Linh áy náy
nói:
– Tiểu muội Hoa Hoa tính tình nghịch ngợm, nhưng lại có khi hơi cẩu thả, muội thật xấu hỗ vì đã để thuộc hạ bêu xấu trước mặt huynh.
Vân Linh lúc này cũng không còn tâm trạng nào mà để ý mấy thứ tiểu tiết đó. Chàng vừa rồi mạo phạm ngọc thể Lộ Hoa Phương cảm thấy có lỗi với nàng, nên vội vàng lên tiếng:
– Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Tại hạ cũng không để ý chi cả.
Lộ Hoa Phương mặt tự nhiên sụ xuống, lạc giọng nói:
– Huynh lại xưng hô khách sáo với muội. Muội …
Nàng nói đến đây tự nhiên rấm rức khóc. Mỹ nhân cười được khóc được, chẳng có điểm nào báo trước. Tình cảm biến đổi nhanh chóng đến mức đó làm cho Vân Linh ngơ ngốc, tự nhiên như bị lạc vào cung trăng, không biết nên làm thế nào.
May sao đúng lúc ấy phía bên ngoài 2 vị cô nương Ái Ái và Tiểu Dạ cùng mang thức ăn vào, do vậy mà Lộ Hoa Phương mới chủ động nín khóc, dùng khăn che mặt, dấu đi sự xấu hỗ trước mặt 2 tỳ nữ thuộc hạ.
Ái Ái và Tiểu Dạ cũng tinh ý không dám nói nhiều, vội vàng đặt thức ăn xuống bàn rồi lui ra, trả lại không gian tĩnh lặng cho 2 người.
Vân Linh ngồi im nghĩ ngợi một hồi, mới nói được mấy tiếng:
– Huynh xin lỗi muội, lần này là huynh sai, lần sau huynh không dám khinh mạn muội nữa. Chúng ta cùng ăn nào.
Chàng nói xong liền giơ tay cầm đũa, gắp mấy món thức ăn đưa vào bát của Lộ Hoa Phương, coi như là thể hiện tấm lòng hối lỗi của mình trước mỹ nhân. Qủa nhiên Lộ Hoa Phương được Vân Linh chìu chuộng, đối xử ân cần, liền đổi buồn làm vui, miệng lại nở nụ cười e ấp.
Vân Linh không dám nói nhiều, cũng không dám nhìn dáng vẻ dụ hoặc mê người đó của Lộ Hoa Phương, trong lòng chàng sau vụ vừa qua đã tự cảnh tỉnh, biết rằng bản thân càng ngày càng thịnh hỏa, dục tình bạo phát khó thể kiềm chế, e rằng nếu nhìn mỹ nhân tuyệt đại này nhiều thì sẽ không thể kiểm soát được bản thân, rồi vướng vào mối tình luyến ái mới, khi đó sẽ nói làm sao với Tiêu hồn ma nữ cũng như các nữ nhân khác của mình.
Vì lý do này mà Vân Linh chỉ chú tâm vào ăn uống, chỉ muốn ăn xong rồi sẽ đi ngay, rời khỏi chỗ đầy ắp tình ý miên man mê hoặc này.
Tuy nhiên chàng chưa kịp thực hiện ý định thì bên ngoài lại có tiếng nói truyền vào, hóa ra là Thiết Toa Bạch cầu kiến.
Vân Linh nghe nói Thiết Toa Bạch đến thì liền lệnh cho gã vào. Thiết Toa Bạch đến nơi thấy đại vương và mỹ nhân Tây Lương quốc đang ngồi ăn thì hơi lúng túng không biết nên bẩm báo hay không? Vân Linh thấy y như vậy thì mỉm cười nói:
– Thiết các hạ có chuyện gì thế ? Sao không nói ra xem ?
Thiết Toa Bạch được lời của Vân Linh, liền chắp tay nói:
– Đại vương, vừa rồi tiểu nhân được tin, bọn thuyền phu bị bắt có một vài kẻ chống đối. Hiện giờ bọn chúng đã phá được xích sắt, giết được lính canh và trốn ở khu sơn lâm cách chúng ta 20 dặm về phía đông.
Vân Linh à lên một tiếng, liền nghĩ tới đám người bị bắt cùng mình ở trong lán trại tồi tàn nọ. Bọn người đó ai ai cũng lực lưỡng khỏe mạnh, đều là những thuyền phu giỏi, nhưng hơn cả bọn họ ai cũng có một hoài bão riêng, một công việc ưa thích riêng, nhưng khi họ bị bọn hải tặc bắt được, đem xích vào nhau chung một con thuyền, rồi bắt bọn họ chèo thuyền thì những người đó đã hoàn toàn trở thành nô lệ cho bọn hải tặc, không có một tia sinh thú, sống mà như con vật mặc cho kẻ khác hành hạ. Vì thế mà bọn họ đều hết sức thù hận bọn hải tặc, có cơ hội là vùng lên, giết bọn hải tặc canh gác, rồi trốn đi thật xa.
Lộ Hoa Phương đang ngồi ăn nghe nói có đánh nhau, liền trở nên lo âu, nhất thời chú tâm nhìn Vân Linh, định chờ xem chàng ta sẽ nói gì.
Mà không phải chỉ riêng mình Lộ Hoa Phương mong mỏi lời nói của Vân Linh, mà gã Thiết Toa Bạch đang đứng trước mặt hai người còn nôn nóng hơn. Gã ban đầu cho rằng Vân Linh sẽ nổi nóng làm dữ, ra lệnh cho thuộc hạ truy quét đám phu thuyền nổi loạn. Ai ngờ chàng nghe xong chỉ trầm mặt ngồi im, một nửa tiếng cũng không nói ra.
Một lúc sau Vân Linh từ từ tỉnh lại sau những suy nghĩ về tình cảnh đáng thương của mấy thuyền phu, chậm rãi cất tiếng hỏi:
– Các ngươi hiện đã làm gì rồi ? Có đuổi theo bọn người chạy trốn đó chưa ?
Thiết Toa Bạch đứng đợi một hồi mới thấy Vân Linh phát thoại hỏi hắn. Trong lòng liền phấn khích trở lại, xum xoe lên tiếng:
– Tiểu nhân khi được tin đã sai thủ hạ hơn 50 chục tên, cầm vũ khí đuổi theo bọn người chạy trốn. Thuộc hạ tin chỉ trong vòng nửa ngày, sẽ dẹp yên tất cả bọn họ, tóm tất cả những tên chống đối trở về đây cho đại vương xử phạt.
Không ngờ Vân Linh nghe xong lại không vui, tức thời rời khỏi bàn tiệc đứng lên nói:
– Không xong rồi. Ngươi để bọn thuộc hạ cầm vũ khí đuổi theo mấy người kia thì sẽ xảy ra đánh nhau. E rằng tất cả đám thuyền phu sẽ bị chết hết. Mau … chúng ta mau đến đó xem sao?
Vân Linh nói rồi liền nhanh chóng bước ra khỏi lều, trước khi đi còn quay lại dặn Lộ Hoa Phương và chúng nữ không được tự tiện bước ra ngoài. Mọi sự phải đợi chàng về mới được hành động.
Thiết Toa Bạch trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ. Hắn vốn là thủ hạ của Sa Lâm Tinh, giết người như ngoé, làm sao có thể hiểu được tâm tình của Vân Linh, xem sinh mạng con người ai cũng giống ai, đều hết sức trân quý.
Hiện giờ Thiết Toa Bạch cũng không dám nói nhiều, chỉ đem thắc mắc để lại trong lòng, vội vàng chạy theo Vân Linh đuổi theo mấy kẻ chạy trốn.
Vân Linh lần này ra đi rất nhanh, bên cạnh chàng chỉ có Thiết Toa Bạch và bọn cận vệ gần 10 tên, làm thành một đoàn người tiến thẳng về phía đông.
Thân pháp Vân Linh nhanh quá, Thiết Toa Bạch và đám cận vệ lần lượt bị bỏ lại sau. Cuối cùng chỉ còn có Vân Linh một mình một bóng lao rất nhanh xuyên qua khu rừng.
Chàng chạy một lúc, liền nghe được âm thanh tiếng quát tháo và tiếng đánh nhau vọng lại, do đó lại càng vội vã