nhập vào người, khiến nàng đau đớn vô tả, cảm giác nhiệt trong người phát nóng, mà người nàng lại thấy lạnh run, quả nhiên là độc xà lợi hại phi thường.
May ngay lúc đó, một thân ảnh nhoáng lại đứng chắn trước mặt Tiêu hồn ma nữ, cản phá thành công mấy chiêu tấn công ác liệt của đối phương đang đánh vào người nàng.
Sử Tố Mai thực sự đã xuất thủ, nàng thấy Tiêu hồn ma nữ liên tiếp lùi lại nên vội vàng nhảy lại ứng cứu, chính bản thân nàng cũng không ngờ Tiêu hồn ma nữ bị thua chỉ vì trúng độc của con quái xà trên tay Miêu Thiên Tường lúc này.
Miêu Thiên Tường đang khi thắng thế thì bị Sử Tố Mai ngăn trở, vì thế đại đại tức giận, quyết diệt nàng luôn cho bỏ ghét.
Võ công của Sử Tố Mai cũng đâu tầm thường, nàng năm xưa thành danh nhờ Phất huyệt thủ, chiêu thức nhanh nhẹn khó ai bì.
Tuy nhiên hiện giờ trên tay Miêu Thiên Tường lại là một động vật sống, da thịt cứng chắc vô cùng, dù cho đao kiếm hay chưởng ảnh cũng không làm cho nó bị thương, ngược lại còn có thể để nó bất thần tấn công hoặ cuốn lấy vũ khí, như vậy khẳng định là nguy to rồi.
Sử Tố Mai do đó hết sức uý kỵ con rắn trên tay Miêu Thiên Tường, nàng vì thế càng đánh càng bị yếu thế, cơ hồ khó thể quân bình được cục diện trên chiến trường.
Vương Thiên Ngọc thấy Tiêu hồn ma nữ đứng không vững, mặt mày tái xanh và đổ mồ hôi thì vội vàng chạy ra dìu nàng vào trong cho Hoạt trúc thần y xem.
Hoạt trúc thần y vừa nhìn thấy mặt Tiêu hồn ma nữ, lập tức nhận ngay ra nguyên nhân trúng độc của thiếu nữ nọ. Lão vội lấy trong túi ra một lọ thuốc, trút ra 3 viên đưa cho nàng uống.
Đợi Tiêu hồn ma nữ uống xong viên thuốc, ngồi yên trên ghế, Hoạt trúc thần y mới nói:
– Con rắn cắn Loan nhi là một loại rắn cực độc, chỉ có ở Miêu Cương, loại rắn này ít khi có mặt trên giang hồ, do đó người bị rắn cắn rất khó tìm được thuốc chữa, họa may diệt được nó rồi dùng chính mật của rắn hòa với rượu uống thì mới giải được độc chất, nhưng việc này khó vô cùng.
Lúc nãy ta đã cho Loan nhi uống một dược liệu chữa độc rắn cực tốt, tuy dược liệu này không thể khử được nọc độc của con quái xà, nhưng sẽ giúp cho Loan nhi vượt qua được cơn nguy hiểm.
Vương Thiên Ngọc và Linh Lung ở gần đó nghe được mấy lời của Hoạt trúc thần y nói với Tiêu hồn ma nữ thì hết sức lo cho tính mạng nàng.
Linh Lung nóng nảy nói:
– Phụ thân, người là thần y sao lại không chữa được nọc độc của rắn chứ ?
Hoạt trúc thần y thở dài mà rằng:
– Phàm việc gì trên đời cũng có giới hạn của nó, giới hạn đó vốn dĩ không phải từ thiên nhiên mà từ chính con người ta.
Kiến thức của phụ nhân tuy cao, được giang hồ yêu mến mà tặng cho danh hiệu thần y, nhưng bản thân phụ thân cũng không thể biết hết mọi thứ, cũng không thể vượt quá các giới hạn của bản thân, như vậy nên phụ thân mới phải ngày đêm tìm tòi, ngày đêm nghiên cứu y dược để nâng cao y thuật của mình, e rằng những việc đó người trên đời có ai biết được, họ chỉ biết phụ thân là thần y nên tưởng rằng phụ thân bệnh gì cũng chữa được, như vậy chẳng phải là quá ấu trĩ hay sao.
Linh Lung nghe Hoạt trúc thần y nói chuyện dài dòng, cuối cùng cũng không cách gì chữa được nọc rắn cắn trên người Tiêu hồn ma nữ thì cảm thấy lo lắng cho nàng ta. Nàng nhìn Tiêu hồn ma nữ ngồi im trên giường, khuôn mặt nhăn lại vì đau nhức thì xót xa lắm.
Choang …. Âm thanh chấn động bên ngoài làm cho mấy người trong phòng giật nẩy mình, mọi người không ai bảo ai đều chạy vội ra phía cửa, bấy giờ trên trường đấu mới thấy một nam tử hán thân hình lực lưỡng, hàm én, mắt to, tay cầm đại đao đang đứng đối diện với Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao.
Tiếng vũ khí va chạm nhau ầm ĩ vừa rồi, chắc là từ đại đao của hán nhân kia giao nhau cùng kiếm của Tiêu Dao Dao mà phát sinh ra.
Hán nhân nọ chính là Mâu Sỹ Đạt, thuộc hạ dưới trướng của Miêu Thiên Tường. Mấy ngày gần đây, y liên tục dò theo tin tức của thuộc hạ, lần theo hành tung của Hồ Thị Song Tiên, do đó mới đến kịp lúc, hỗ trợ cùng người của chủ nhân, tập kích Rặng Phong Lĩnh mấy người.
Sự xuất hiện của Mâu Sỹ Đạt và đám thuộc hạ Hắc Thanh phái là một bất ngờ lớn cho phe người của Sử Tố Mai. Tiêu Dao Dao giờ đây phải chia ra độc đấu cùng Mâu Sỹ Đạt, còn mẹ nàng, Gia Luật Tú lại phải giao chiến với hơn chục cao thủ Hắc Thanh Phái, tình thế khó khăn vô cùng.
Hồ Thị Song Tiên thì đánh chỉ ngang tay với Ma đao Hồ Nhất Long thôi, hai bà già này bình thời sử quải trượng lợi hại vô cùng, hiện giờ họ tay không vũ khí, do đó đấu cùng với đao pháp lăng lệ vô bì của Ma đao Hồ Nhất Long cực kỳ khó khăn.
Hồ Nhất Long đao pháp không chỉ biến hóa nhanh chóng, mà từng chiêu từng thức đều có những góc cắt rất bất ngờ, nếu chẳng phải Hồ Thị Song Tiên võ công uyên bác, kiến thức lịch duyệt và kinh nghiệm dạn dầy, e là đã bị bại về tay Ma đao Hồ Nhất Long rồi.
Trong khi đó, bên phía trận đấu của Miêu Thiên Tường và Sử Tố Mai cũng đã phân định được thắng thua. Sử Tố Mai làm sao xứng là đối thủ của Miêu Thiên Tường cơ chứ, lại nữa vũ khí của Miêu Thiên Tường lại là con quái xà kỳ dị, có thể tùy tiện tấn công người hoặc nghe lệnh của chủ nhân, sử dụng như một món vũ khí thông thường, chính vì sự quái dị đó đã khiến cho Sử Tố Mai không cách nào biến hóa chiêu thức 10 phần nội lực cho được, lúc nào nàng cũng phải dè chừng con quái xà độc địa bất thần đổi hướng tấn công, khi đó thì thật nguy a.
Vương Thiên Ngọc hiện giờ tay cầm kiếm, đang đứng canh ngay cửa phòng của Hoạt Trúc thần y và mấy người, bà ta nhìn thấy tình trạng nguy ngập của Sử Tố Mai thì không yên tâm vội nhảy ra tương trợ.
Nhưng ngay sau đó, bọn môn nhân Hắc Thanh Phái do số lượng quá đông, vì thế một số tên đã không tham gia trận chiến quần công đối với Gia Luật Tú, mà tìm cách xông vào gian phòng có Hoạt trúc thần y đang trú ngụ.
Tình thế đó khiến cho Linh Lung phải tự mình cầm kiếm xông ra án ngữ, nàng một tay cầm kiếm, một tay thủ sẵn “Hắc Độc Lang” chỉ cần đối phương xông tới là phóng ra ngay.
Qủa nhiên bọn môn nhân Hắc Thanh Phái không hề ngờ được nguy hiểm, bọn chúng thấy Linh Lung chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi nên không ngán gì hết ào ào cầm kiếm xông vào, ai ngờ sự thể phát sinh bất ngờ, Linh Lung đột ngột phóng ra một lớp hắc sa, ngay lập tức khiến cho những tên xông vào đầu tiên đều dội bật cả ra, hai tay ôm lấy chỗ bị trúng hắc sa, kêu lên khủng khiếp.
Bọn môn nhân Hắc Thanh Phái còn lại đều thất thần không dám xông vào, bấy giờ mới thấy rõ “Hắc Độc Lang” của Linh Lung lợi hại như thế nào. Những kẻ vừa nãy bị trúng “Hắc Độc Lang” giờ những chỗ bị thương bắt đầu thúi rữa, độc chất lan đến đâu thì chỗ đó chuyển màu tím tái, sau rồi biến thành một mớ thịt nát rửa, chảy ra một màu vàng kè.
Những tên bị hoàn cảnh đó, khỏi cần nói cũng biết là đau khổ như thế nào. Một số nhận ra quái sự của đồng bọn, lập tức thất kinh kêu lên “Hắc độc lang”, cô ả này có “Hắc Độc Lang” chúng ta không được coi thường.
Mấy tên phát hiện ra sự việc, vội vàng quay sang hỗ trợ đồng bọn cắt bỏ nhanh những chỗ bị độc, nếu không làm thế thì sự thể còn nguy ngập hơn, khẳng định cái chết sẽ đến nhanh chóng và đau khổ vô cùng.
Linh Lung nhờ vào oai thế độc địa kinh hồn và rất khủng bố của Hắc Độc Lang nên đã miễn cưỡng đẩy lui địch nhân, nhất thời những kẻ muốn xông vào nhà không còn ai hăng hái động thủ nữa.
Bên trong phòng lúc này Tiêu hồn ma nữ đã khá hơn, nàng khó nhọc bước đến sau lưng Linh Lung nhìn ra bên ngoài, thì thấy trận chiến đang đến hồi khốc liệt, người của hai phe đều đang cố hết sức chiến đấu, trận chiến do đó càng kinh hiểm, khiến nàng lo âu vô cùng.
Linh Lung thấy Tiêu hồn ma nữ ra tới thì quan tâm hỏi:
– Tỷ tỷ thấy sao ? Có còn cảm giác khí độc trong người không ?
Tiêu hồn ma nữ lắc đầu, nhăn mặt nói:
– Tỷ đau lắm. Nọc độc của con quái xà vẫn còn đó. Tỷ cảm giác cơ thể vẫn phát nóng, dù là nhiệt độ đã giảm, nhưng sự thực độc chất vẫn chưa tan hết, làm tỷ đau nhức khó chịu vô cùng.
Linh Lung thở dài nói:
– Vân Linh ca không biết bao giờ mới về. Nếu mà huynh ấy ở đây thì với nội lực cao tuyệt của huynh ấy, không một độc chất nào có thể làm khó huynh ấy được. Tiếc thật.
Tiêu hồn ma nữ nghe Linh Lung nhắc đến Vân Linh, đột nhiên trong lòng máy động, nàng chợt kêu lên một tiếng thò tay vào trong người, lấy ra một lọ đơn dược.