tương lai sắp được về nhà, trái tim bất đồ đập mạnh không biết là nên vui hay buồn.
Đêm hôm đó, hai người không ai ngủ được, nằm bên nhau nói chuyện về dự tính tương lai, tất nhiên phần nhiều đều tập trung về việc sửa chữa con thuyền thế nào, cần chuẩn bị những thứ gì, thời gian bao lâu, …
Sáng tinh mơ, với sự hợp lực của hai người, con thuyền nọ đã được kéo vào bờ cát, rồi được Vân Linh làm một cái cọc gỗ bằng thân cây neo lại.
Cũng may là con thuyền này không lớn lắm. So với con thuyền mà mọi người đi trốn lần trước còn nhỏ hơn một mức, vì thế hai người đồng lực kéo cũng có thể mang nó vào bờ được, còn như con thuyền lớn hơn nữa thì đành chào thua thôi, không thể di chuyển được nó.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cùng Vân Linh kéo mấy xác chết không còn nhân dạng đó gom lại rồi đào một cái hố trong rừng chôn đi, sau đó bắt đầu thực hiện tẩy rửa thuyền từ trong ra ngoài, từ khoang thuyền cho đến boong thuyền, cái gì cũng phải làm sạch lại hết.
Cả ngày hôm đó, hai người làm việc mệt nhoài mới tạm thời cho là thuyền đã sạch sẽ. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã có dụng cụ nấu bếp liền giành việc thủ nghệ. Nàng ở gần Vân Linh một thời gian nên tay nghề nấu ăn của nàng đã tự tin hơn, có thể tuỳ tiện làm vài món ăn để Vân Linh thưởng thức.
Lần đầu tiên từ khi hai người đến đây, hôm nay Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng và Vân Linh mới có được bữa cơm đàng hoàng, có cá, có rau, có nước chấm ngon, lại có cả vài thứ nấm được Vân Linh lần trước hái về còn để dành hôm nay cũng được mang ra ăn nốt. Thực là bữa ăn đáng nhớ.
Vân Linh vừa ăn vừa khen lấy khen để Tiểu ma tiên nấu ăn ngon, làm cho nàng nọ sung sướng đến mức ăn không được nữa. Tất nhiên là do nàng cười nhiều quá nên năng suất chiến đấu thực phẩm bị chậm hơn Vân Linh nhiều.
Sau khi ăn, Tiểu ma tiên mới dọn ra một cái giường tươm tất có đầy đủ khăn trải giường và gối đôi để hai người nằm. Việc làm của nàng khiến Vân Linh không khỏi ngạc nhiên. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt đỏ hồng e thẹn nói:
– Thiếp đi tắm một chút. Chàng cũng nên lau rửa người sạch đi. Đêm hôm nay thiếp sẽ là tân nương của chàng.
Vân Linh thấy nàng cười lộ ra sức dụ hoặc mê người thì đứng tròng nhìn thân hình nàng đi khuất sau khung cửa, lát sau mới bình tỉnh lẩm bẩm:
– Mỹ nhân ơi mỹ nhân. Nàng làm ta chết mất thôi.
Nói rồi chàng nằm lăn ra giường, ngửi lấy mùi thơm của vải và hương hoa dịu dịu, mê mệt chìm trong giấc ngủ.
Đột nhiên thân hình Vân Linh bị chấn động một cái. Hoá ra Tiểu ma tiên đã tắm xong trở lại, thấy chàng nằm lăn trên giường nên mới đập mạnh vào người chàng gọi chàng dậy.
Vân Linh tỉnh dậy ngơ ngốc đứng lên, bị Tiểu ma tiên đẩy ra nhà sau miệng nói:
– Chàng đêm nay không tắm rửa sạch sẽ, thiếp không cho chàng nằm chung.
Vân Linh chịu thua đành phải đi tắm rửa ở con suối nhỏ gần đó. Rồi tất tả tồng ngồng cứ thế mà về.
Chàng vào giường thì thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vẫn nằm yên chưa ngủ. Nàng thấy chàng xích lõa như thế thì bịt miệng cười nói:
– Tướng công thật là tệ hại, không biết xấu chút gì.
Vân Linh biết nàng nói đến tên tiểu huynh đệ của mình. Không hiểu sao mới rồi nó còn yểu xìu mà bây giờ vào phòng ấp áp lại trở nên uy phong nhanh thế. Chàng bật cười khanh khách xông tới đè lên người Tiểu ma tiên, ma thủ lập tức nhanh chóng hoạt động, co kéo tháo bỏ lớp y phục trên người nàng.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nằm trên giường hai tay vươn ra chống trả yếu ớt, miệng cười lên từng hồi vì bị chàng chọc phải người làm nhột. Nàng sau một hồi lăn lộn trên giường, y phục trên thân đã không còn một mảnh.
Vân Linh bấy giờ mới chính thức chinh phục mỹ nhân, thân hình hai người quấn chặt vào nhau, ma thủ Vân Linh hoạt động ngày càng tích cực, làm mỹ nhân bên dưới rên rỉ không ngừng, cuối cùng thì tên tiểu huynh đệ đã xâm nhập vùng thần bí trên người nữ tử nọ, tiếng da thịt va chạm vào nhau lập tức vang lên, bầu không khí sục sôi như lửa cháy ngang mày.
Vân Linh trong người có dâm thuỷ lợi hại do Tiêu hồn ma nữ truyền sang, vì vậy nếu chẳng phải Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trước đó đã ăn nhầm Thanh Dị Thảo có chất kích dục nữ nhân, thì nàng cũng không thể nào bồi tiếp chàng được. Hai người thụ hưởng hương vị ái ân cho đến lúc Tiểu ma tiên chịu không nổi đòi ngừng Vân Linh mới chịu buông nàng ra chìm vào giấc ngủ.
Tiểu ma tiên nằm nhắm mắt một lúc, lúc này trời đã tối cực, bên cạnh nàng Vân Linh đã ngủ say, nàng khẽ khàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn Vân Linh đang nằm bên, nước mắt tự nhiên hoen mi.
– “Ôi ! Tướng công !”
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng kêu khẽ trong lòng. Nàng nhìn chàng chăm chăm như muốn thu gọn hình ảnh chàng vào tâm khảm. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang nghĩ gì ? chỉ có nàng hiểu ? Không ai có thể hiểu ? Còn Vân Linh thì đã ngủ say, tất nhiên chàng không thể biết.