Một hôm, vào lúc trời tối, Vân Linh câu được con cá lớn mang về nhà thì thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang ngồi khóc, chàng hơi ngạc nhiên không hiểu vì sao thì Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã chạy a lại ôm chặt lấy hông chàng mà kêu lớn:
– Muội chịu không nổi nữa. Chúng ta cả đời phải ở nơi này sao ? Muội thấy chết đi còn hơn ?
Đây là lần đầu tiên Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng xưng hô như vậy với Vân Linh kể từ khi hai người đặt chân trên hoang đảo.
Vân Linh bất ngờ trước hành động lạ lùng của tiểu mỹ nhân mà đứng chết trân không biết nên làm sao. Ngày nào chàng cũng ra ngoài chỉ đến đêm mới về ngủ cũng chỉ vì việc hai người nam nữ xích lõa ở chung một phòng thì kìm nén dục hỏa thế nào được. Bây giờ Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng xúc động tuyệt vọng lại đi ôm lấy chàng khiến cho dục tình bị kìm nén khó lòng giữ nổi.
Hai trái tuyết lê nẩy nở của người thiếu nữ áp lấy ngực chàng thật là đàn hồi vô bì, ấm áp và kích thích tuyệt đối, mùi hương da thịt nữ nhân bay bay vào mũi với cảm giác hạ thân cơ thể co sát vào nhau kích thích vô cùng.
Ở bên dưới, tên tiểu huynh đệ của chàng đã vùng đứng dậy, tiếp xúc sâu sắc với vùng rừng rập êm ái trên thân nữ nhân, lập tức tạo nên một trường mê ly thích thú, cảm giác sướng khoái khôn cầm.
Đã lâu lắm rồi Vân Linh chưa chụng đụng cùng nữ nhân nào.
Bây giờ chàng đang gần gũi một vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp ở trạng thái không có y phục chi hết thì có là điên mới không trở thành thú tính.
Hai tay Vân Linh trong thoáng chốc đã buông rơi cần câu và con cá xuống, trực tiếp thủ dụng ôm chặt lấy tiểu mỹ nhân nọ kéo vào người, cơ thể nàng bất đồ trở nên run rẩy, hạ thân đè lên tên tiểu huynh đệ làm hắn cứng lại và phồng to hơn.
Phía trên thì cặp đào tiên ép chặt vào ngực Vân Linh, thân hình hai người trong phút giây như hòa lại làm một.
Ư … ư …
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bật kêu lên nho nhỏ, toàn thân phát nhiệt trở nên nóng bừng bừng, hai tay ôm chặt lấy eo lưng vạm vỡ của Vân Linh, hạ thân cảm giác rất rõ khối thịt nóng hổi và đập từng nhịp mạnh mẽ ngay vùng da thịt mềm mại nơi tiểu phúc của mình.
Nàng từ lâu lắm rồi chưa từng có cảm giác thích thú như vậy, dục tính trong cơ thể bị dồn nén từ lâu được dịp tung ra, cơ thể mê đi không biết làm chi nữa.
Vân Linh nhẹ nâng cằm Tiểu mỹ nhân đang ở trong lòng lên, chàng nhận thấy hai má nàng vẫn còn vương lệ, cặp mắt khép hờ, đôi môi hồng chúm chím, rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần để chàng tiến nhập vườn xuân.
Vân Linh cúi xuống nhẹ nhàng áp đặt môi mình lên hai đóa hồng tươi đẹp đỏ, tức thì cơ thể thiếu nữ run lên nhè nhẹ, toàn thân như rũ ra, hoàn toàn phụ thuộc vào sức lực của Vân Linh đỡ lấy.
Vân Linh say đắm cuốn lấy lưỡi mình trong miệng nàng, tiếp nhập và tìm kiếm đối tác đang lẫn trốn, rồi sau đó quấn chặt lấy nó, thỏa sức tận hưởng cảm giác dục tính trào dâng khôn cầm.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã hoàn toàn bị Vân Linh chinh phục, cơ thể nàng nhanh chóng phản ứng trước sức càn quét vô cùng mạnh bạo nơi ma thủ Vân Linh. Cảm giác như nàng đang bay lên, càng lúc càng cao, sự thích thú đê mê đó là hoàn toàn không thể diễn tả, tuyệt đối say sưa vô cùng.
Ma thủ của Vân Linh vần vũ trên hai trái đào tiên, rồi vuốt dần xuống bên dưới, gặp phải khu rừng cây nơi hạ thân mỹ nhân, lập tức xoa xoa nhè nhẹ, rồi đẩy tay sâu thêm chút nữa, rờ rẫm khối da thịt mềm mềm, bấy giờ mới biết hoa lộ nơi thân mỹ nhân đã tiết ra.
Tiểu ma tiên ư ư mấy tiếng, hạ thân chuyển động kịch liệt ma sát với cái thứ kỳ dị đang sờ soạng đó, phong đồn nẩy nở rung động, phần trước ngực như gặp phải một luồng khí lưu dồn tới, đẩy hai trái đào tiên to lớn hẳn ra, sướng cực kỳ.
Tiểu ma tiên giờ đây đã không còn là Tiểu ma tiên đầy rẫy hận thù trong lòng. Nàng sau một thời gian thù hận điên cuồng thì bây giờ đã trở về bản chất nữ nhân yếu đuối, tấm thân con gái trinh trắng giờ mặc tình cho nam nhân hưởng dụng, không biết sao này mọi chuyện sẽ ra sao, yêu đương hay thù hận rốt cuộc là vì cái gì đây ?
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trạng thái kích ngất mê ly không còn biết gì nữa, lập tức theo Vân Linh từ từ ngã xuống nệm cỏ, tấm thân mềm mại như nhung nhanh chóng trở thành nệm thịt dưới thân hình nam nhân.
Vân Linh say mê hưởng dụng mùi thơm lan tỏa trong miệng Tiểu ma tiên chảy sang, liếm láp thứ da thịt mềm non đó, từ từ hạ dần xuống phía dưới, chiếm lấy hai hạt đậu đỏ vừa ngậm vừa xe.
Ư … ư …. ư …
Thân hình Tiểu ma tiên đột nhiên run lên, cơ thể uốn éo, hai tay đưa lên phía trước kéo đầu Vân Linh vào sát hơn da thịt nàng.
Tiểu mỹ nhân đã động tình, hành động đáp trả đích đáng, nàng thủ dụng ngọc thủ xuống phía dưới, rờ rẫm tên tiểu huynh đệ của Vân Linh, lập tức khiến tên tiểu huynh đệ đó, rung động trở lên lớn hơn, đập đập từng nhịp mạnh bạo trong tay nàng.
Tiểu ma tiên mặt hoa đỏ lự, khe khẽ hé mắt nhìn ra, thì thấy nam nhân đang si mê tấn công nơi nhũ hoa nàng, đôi mắt nàng chợt lóe lên một tia dục vọng, hạ thân bên dưới mở lớn, hiển nhiên mong mỏi tên tiểu huynh đệ của Vân Linh tiến nhập vào cơ thể nàng.
Vân Linh cũng đang phấn khích vô cùng, da thịt tiểu ma tiên trong tay quả nhiên thuộc hàng tuyệt phẩm, từng phân da thịt đều không chút mỡ thừa, ngực nở, eo thon, chân dài thẳng đuột, đúng là khó tìm ra được nữ nhân nào tuyệt đến vậy.
Chàng bất chợt ngửng đầu nhìn lên, liền ngay lập tức gặp phải ánh mắt mơ mơ màng màng của Tiểu ma tiên đang nhìn xuống, hai đằng đối nhãn cùng nhau, tiểu ma tiên thì thầm kêu khẽ:
– Tướng công, thiếp yêu chàng.
Trong lòng Vân Linh chấn động thật mạnh, đôi mắt si mê nhìn vào mặt mỹ nhân, thì thấy trong mắt nàng là hai dòng lệ hoen đỏ. Tiểu ma tiên nói:
– Thiếp hận chàng, nhưng thiếp cũng yêu chàng, chàng biết hay không ?
Giọng nói của nàng tràn đầy tình cảm, lại có chiều ủy khuất như bị ăn hiếp, lại càng khiến tâm thần Vân Linh chấn động thêm. Chàng vội nhào lên ôm lấy mặt nàng mà hôn vào hai đôi mắt đang khóc đó, sau đó lại hôn khắp mặt nàng, xúc động nói lớn:
– Nàng là nương tử của ta. Từ nay ta sẽ không khinh phụ nàng đâu ? Tiểu mỹ nhân của ta.
Tiểu ma tiên để yên cho Vân Linh tự tác hôn nàng, trong lòng nàng đã hiểu tình yêu của nàng dành cho Vân Linh là thứ tình cảm khó mà che đậy, mối thù giết Thiên ca chỉ có thể làm cho nó bị đè nén, nhưng bảo nàng hủy đi tình yêu thì không thể nào. Bây giờ ở giữa hoang đảo này, nàng còn gì phải e ngại, nàng còn gì để thù hận, thôi thì cứ để mọi việc diễn tiến theo tự nhiên, để tự nhiên trào dâng tình yêu trong tim, khỏa lấp mọi rào cản, khoả lấp mọi đau buồn, khỏa lấp mọi sự đau thương và vô vọng trong cuộc sống nơi hoang đảo này.
Tiểu ma tiên tình yêu đã chín, không còn e ngại chi nữa tự mình hướng dẫn tên tiểu huynh đệ của Vân Linh đi thẳng vào trong nàng.
Vân Linh say đắm ôm chặt lấy eo thon của nữ tử, thúc mạnh hạ thân bên dưới, chủ động làm cho tên tiểu huynh đệ đang cứng ngắt đâm thẳng vào bên trong, phá tan rào cản trinh nữ, hoàn toàn hòa nhập vào nơi thâm sâu huyền bí của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng.
Hự … Tiểu ma tiên kêu nhỏ một tiếng, hai mắt ứa lệ vì đau, mày ngài khẽ cau, lúc này nàng đã cảm thấy tên tiểu huynh đệ đó đã vào ngập trong nàng.
Tiểu ma tiên cảm thấy thốn thốn, hạ thân cố gắng nâng người lên, toàn thân run rẩy, chịu đựng sự trùng kích quá sức mạnh bạo của nam nhân đang hùng hục vào ra trong cơ thể nàng.
Vùng nhạy cảm của nàng đã siết chặt lấy thứ đang xâm nhập đó, nhưng lại để cho nó vuột mất, liên tục tấn công hạ thân, cảm giác vừa đau vừa sướng tê tê truyền lên tận óc.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã hoàn toàn thuộc về Vân Linh, cơ thể nàng đã là của chàng, cùng chàng dìu nhau đến tột đỉnh khoái lạc, tiếng rên rỉ của nàng bắt đầu lớn hơn, cũng bắt đầu hưởng thụ thứ hương vị trái cấm đầu đời.
Tối hôm đó, hai người hưởng thụ hương vị mê ly đến mấy canh giờ mới chịu ngừng. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng sau sự kiện đó toàn thân rã rượi, nằm bẹp trên nệm cỏ, để Vân Linh phải hầu hạ nàng, cho nàng ăn từng miếng cá nhỏ ngọt mềm.
Vân Linh một tay đỡ lấy lưng nàng, để nàng tựa vào lòng, từ từ bón cho nàng ăn, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu ma tiên được Vân Linh chìu chuộng cho ăn, đã bóng nhẫy thứ mỡ cá, lại càng khiến cho môi nàng thêm mọng.
Vân Linh vừa cho Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ăn vừa trò chuyện cùng nàng. Hai người tâm tâm tương ái, đã hoàn toàn gạt bỏ thù hận lúc xưa, âu âu yếm yếm cười nói với nhau, trông giống như đôi chim non đang tập hót.
Sau bữa ăn, Vân Linh vẫn còn thòm thèm, muốn cùng mỹ nhân lên tiên hiệp nữa nhưng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cười khẽ ngượng nghịu nói:
– Thiếp mới rồi còn đau. Chàng hãy cho thiếp thong thả vài ngày. Chúng ta cùng nhau ở đây lúc nào chàng muốn mà chả được. Thiếp có trốn được đâu nào.
Vân Linh cười khì, không đòi hỏi nữa, ôm chặt lấy Tiểu ma tiên vào lòng mà ngủ. Hai người bấy giờ mới chính thức chung giường, chung một mái nhà thật sự.
Những ngày sau đó, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng sung sướng theo chân Vân Linh đi ra biển, cùng chàng câu cá, cùng chàng đi nhặt các vật dụng bị sóng đánh vào bờ. Lúc này trời đất còn đầy bông tuyết, gió lạnh cắt da, nhưng hai người vẫn đi cùng nhau, cười cười nói nói trong vùng gió lạnh.
Vân Linh kể cho Tiểu ma tiên nghe về những chuyện của mình, chàng kể về các vị cô nương đã cùng chàng gá nghĩa, như