với nàng.
Nàng nên giết hắn hay không ?
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trong lòng đại đại biến dị, không biết nên làm thế nào, nhất thời ngây ngốc ngồi im lìm.
Trong khi đó, Vân Linh ở bên cạnh đã gần như quá sức chịu đựng, chàng lúc vừa rồi nói chuyện quá nhiều đã trở nên mệt mỏi, thế rồi sau một hồi cố gắng cầm cự, cuối cùng cũng không kiên trì được nữa ngã lăn ra trên bãi cát.
Bịch ! Âm thanh tiếng động do cái ngã của Vân Linh làm Tiểu ma tiên chợt tỉnh, vội nhìn lại. Nàng kinh nghi thấy Vân Linh đột nhiên ngã xuống nên vội vàng chạy lại. Bây giờ thì nàng đã thấy, mũi Vân Linh máu đỏ tuôn ra, khuôn mặt tái xanh, cơ thể yếu nhược khôn thể nào hơn.
Tình cảm nhi nữ trong lòng chợt động. Tự nhiên nàng vội đỡ lấy thân hình Vân Linh tựa vào người, không thẹn mà cũng không nghĩ tới chuyện bản thân lõa thể, ôm lấy chàng tựa vào lòng nàng.
Bất đồ trong lòng xuân nữ dào dạt một cơn xúc động, dị thể phát sinh kỳ biến, mùi da thịt và sự co sát giữa hai trái đào tiên vào người Vân Linh khiến lòng nàng nẩy sinh cảm giác mê man.
Hiển nhiên Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã bị hoạt chất dâm dược do ăn phải Thanh dị quả tác động. Hiện tại nàng ôm Vân Linh vào lòng thì dục tình nơi cơ thể vốn tiềm ẩn thì giờ đây được dịp bùng phát.
Cũng may, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vì đang lo lắng cho thể trạng yếu ớt của Vân Linh nên mới quên đi cảm giác ngây ngất vừa rồi.
Không ngờ sau đó, nàng lại chợt nhớ ra Vân Linh chính là thù nhân giết hại Thiên ca của nàng. Thế rồi nàng lại đột ngột bỏ lại Vân Linh dưới đất, quay người phóng đi vào trong rừng, quyết định để chàng ta tự sinh tự diệt.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bỏ đi đã lâu, mãi sau đến lúc mặt trời lên cao chiếu ánh sáng chói mắt mới làm Vân Linh tỉnh dậy. Chàng tỉnh rồi mới hoang mang không hiểu vì sao lại còn có một mình, cũng không hiểu tại sao Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng không động thủ giết mình.
Hiện giờ mũi chàng đã ngưng chảy máu. Cơ thể đau ê ẩm, lục phủ ngũ tạng nôn nao. Chàng gắng gượng đứng dậy bước đi vào bờ, tìm chỗ có bóng mát nằm nghỉ tạm.
Không ngờ chàng nằm ngủ mê man cho đến tận chiều tối mịt. Hai lần liền Tiểu ma tiên lặng lẽ đến thăm, rồi lặng lẽ ra đi. Nàng để lại cho Vân Linh một ít trái cây nàng hái được, nhưng tuyệt nhiên không lộ diện, để mặc cho Vân Linh sốt nóng triền miên, đau khổ trong bệnh tật bất ngờ.
Vân Linh từ khi xuất đạo đã chữa trị cho không ít người. Nào ngờ đến khi chàng bệnh tật, thì không có một ai ở bên chăm sóc, cũng không tự chữa trị cho mình được.
Lúc này chàng nằm bết trên đất, thu mình giữa đám lá cây, chịu sự lạnh lẽo của đêm trường, tinh thần yếu nhược lúc tỉnh lúc mê.
Trong cảnh khốn khó như thế, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lại không hề chăm sóc, nàng ngày ngày mang lại cho chàng chút trái cây, rồi biến mất không thấy hiện hữu.
3 ngày qua, những trái cây do Tiểu ma tiên mang tới đã chuyển màu, nhưng Vân Linh nằm mê man vẫn không hề tỉnh giấc.
Không biết Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghĩ thế nào, mà nàng không hề giúp đỡ chăm sóc bệnh nhân. Bất quá nàng chỉ làm tạm một cái lều nhỏ, giúp cho Vân Linh tránh khỏi cái lạnh và gió mỗi khi đêm về.
Ngày qua đêm lại, thấm thoát đã thêm 2 ngày nữa, Vân Linh cuối cùng cũng tỉnh lại. Chàng bấy giờ trông không khác gì một kẻ mọi rợ, đầu tóc rối bù, râu ria tua tủa, mặt mũi xanh lét và toàn thân bẩn thỉu không thể tưởng tượng.
Vân Linh thức dậy việc đầu tiên là cảm giác cơn khát tuyệt cùng. Chàng nhìn xung quanh chỉ thấy mấy thứ trái cây do Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hái về để đã 2, 3 ngày.
Chàng gắng gượng ngồi dậy, đưa tay yếu ớt nhặt lấy một trái cây đã vàng úa, nhăn nheo, cho vào miệng nhai trệu trạo, không chút cảm giác gì hết, chỉ có một ít nước từ trái cây chảy vào miệng, vô vị.
Đột nhiên ngay khi đó, một vật lạ bay vọt vào rơi trước mặt chàng, cùng với nó là giọng nói lạnh lùng khô khốc của Tiểu ma Tiên Lạc Băng Băng:
– Ngươi đã tỉnh rồi à ? Vậy là coi như ngươi mạng lớn. Ta cũng xem như đã báo ân xong. Những thứ trái cây này coi như là ta báo đáp ơn cứu mạng của ngươi lần trước đã cứu ta. Chúng ta từ đây không ai nợ ai ? Ngươi hãy tự lo cho mình đi, ta sẽ tìm đến ngươi để báo thù.
Bịch, bịch bịch, một loạt những trái cây lạ ào ạt bay vào. Âm thanh của Tiểu ma tiên bây giờ đã biến mất, chỉ còn lại trên mặt đất lổn ngổn vài thứ trái cây xanh xanh, nhìn cũng biết là rất chát.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng không biết bắt cá, do đó nàng đành tìm thú vật mà săn bắn. Tiếc là ở đây thú vật cực ít, chỉ là những con sóc nhỏ chạy nhảy nhanh vô bì, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng không bắt được chúng, đành phải hái thử trái cây mà ăn.
Như vậy cũng đủ thấy cuộc sống hiện tại của nàng khổ như thế nào ? Nàng hái được trái cây nhiều như vậy mang đến cho Vân Linh cũng được xem là có lòng lắm rồi. Cho dù mấy thứ trái cây đó, đối với Vân Linh thật là đắng không chịu nổi, chàng ăn mới mấy trái đã thấy nuốt không trôi. Làm sao một bệnh nhân như chàng có thể tiêu thụ nổi thứ trái cây xanh lè đó, xem như ân tình báo đáp của tiểu nữu kia chàng không tiếp thụ nổi rồi.