đụng vào nhau mất rồi, nhưng ngạc nhiên hơn nữa, người tôi đụng phải chính là cô nàng giáo viên kính cận Dương Huyền – mẹ tôi. Mẹ cau có kéo tôi đứng thẳng lên mà mắng:
- Con giỏi nhỉ…vào lớp muộn lại còn bạt mạng vao vào mẹ suýt ngã nữa… liệu hồn đấy nhé… về lớp ngay..
Tôi chỉ gãi đầu cười, giấu cái camera ra đằng sau lưng, nhỡ mẹ biết được lại hỏi lung tung, lại phải trình bày mệt lắm.
Thế rồi cả buổi chiều học hôm ấy, tôi cứ ngồi thắc mắc mà suy nghĩ mãi cái máy Camera tân tiến này sao lại rơi ở chỗ sân trường này chứ. Hàng đắt tiền nữa… ai là người đánh rơi ? hay vứt ở đó ? dở hơi à ? … Nhiều câu hỏi cứ lớn vởn trong đầu. Lại còn nữa, mẹ tôi thoắt 1 cái đang ở sân dưới, giờ tôi chạy xuống rất nhanh để tìm mẹ, mà con đường đi ra sân sau nhà trường chỉ có 1 cái hành lang đấy thôi, sao tôi lại không gặp được mẹ cơ chứ, khó hiểu hơn nữa là thậm chí mẹ con đang ở trên lớp trước cả tôi và có vẻ đang đi xuống nữa…
Tôi có một linh cảm không hay trong hoàn cảnh này, và sau này tôi đã biết là tôi đúng….
Hết chương 35
Câu chuyện ngày một thêm kỳ lạ, liệu Dương Huyền có sa ngã như các bạn đã biết, số phận anh giáo tin và ông hiệu trưởng ra sao… xin đọc kỳ sau sẽ rõ.