con đã chết rồi vậy. Tuyệt tự…cái nỗi sợ thường trực của ngài đã thành sự thật… không còn gì đau đớn hơn, không còn gì căm hận hơn. Thế rồi ngài đâm quay ra hận cái bọn làm cho con ngài ra nông nỗi ấy, lũ khốn hãm hại cuộc sống của ngài, xâm phạm tới đế chế của ngài…
Rồi ngài X nghĩ tới trả thù, ngài biết rằng do thằng con tra ngu ngốc của ngài đang âm mưu tán tỉnh con giáo viên nào ở trường nó mới về rồi mới xảy ra nông nỗi này. Ngài X đã từng gặp qua vào hôm kỷ niệm thành lập trường, con bé giáo viên đó tên là …Dương Huyền, nó đã hại con trai ngài. Ngài phải TRẢ THÙ….
Thế rồi ngài lại nghĩ, trả thù thế nào mới đáng ? Đuổi việc nó ? Không, thế thì đơn giản quá… phải trừng phạt thật độc. Phá tan gia đình nó ? Không, quá mạo hiểm… Thuê xã hội đen xử lý nó ? – Cần phải xem xét. Mà xử lý thế nào … Con người điên cuồng của ngài X cứ thế ngồi trong phòng đó, lúc khóc lúc cười, lảm nhảm cả buổi sáng. Cô em thư ký tội nghiệp vẫn chưa dám chui ra khỏi gầm bàn, vẫn co tấm thân xinh đẹp ngồi đó mà chờ ngài X nguôi cơn nóng giận…
KHÀ…Khà…Khà…đúng rồi…phải thế. Rốt cục sau bao lâu thời gian đắm chìm vào suy nghĩ trả thù, ngài X cũng tìm ra được phương pháp đáng để ngài ra tay. Ngài lẩm bẩm nói: “ Con mẹ nó, dám làm cả họ bố mày tuyệt tự à, dám cắt ku con tao à…tao sẽ cho cả lũ chúng mày phải hối hận. Con tao bị tiệt sản thì vẫn còn tao, tao lại đẻ đứa nữa là được, lão bố vợ chết tiệt xuống lỗ rồi tao còn phải sợ ai nữa. Bọn khác tao đánh cho tàn phế, còn con Dương Huyền, khà khà… xinh đẹp như thế, đáng để sinh cho tao 1 đứa nối dõi đấy khà khà….Dám làm tuyệt tự nhà tao hả, giờ tao phải để cô em đẻ bù lại….HÀHÀHÀHÀHÀHÀHÀHÀHHHHHH…”
Cái điệu cười ghê rợn ấy vang lên trong căn phòng vắng lặng. Chỉ có cô bé thư ký riêng của ngài X là nghe thấy được chuyện kinh khủng này, cô nàng đã thực sự tè ra rồi…đáng sợ quá…huhuuhuhu. Cô nàng khóc thút thít dưới gầm bàn vì sợ cho tới khi nghe được tiếng ngài X vang lên:
Cô em sao thế…sao lại khóc thế này….lại đây nào….