lên tiếng ngăn cản.
-Ừhm.Vậy để lúc khác cũng được.
Bên trong không gian.
-Nhóc con.Ngươi hãy đánh một lần bộ Hổ Trảo cho ta xem.
Thì ra Hưng ở trong phòng là để tiến vào không gian của Bạch Hổ.Ngay khi Hưng đem Quỳnh Tiên về nhà mình thì ngay lúc đó trong đầu hắn vang lên tiếng nói của Bạch Hổ kêu hắn mau chóng vào trong không gian để gặp hắn.
Không nói gì Hưng lập tức đánh ra những chiêu thức của Hổ Trảo,không bao lâu thì hắn cũng hoàn thành.
-Khá lắm.Không ngờ lão già kia lại dạy cho ngươi.
Bạch Hổ có chút hài lòng lên tiếng.
-Ngươi biết lão già điên kia?
Hưng cảm thấy ngạc nhiên khi mà thật không ngờ cái con Hổ tự cho mình là nhất này lại quen biết cái lão già điên kia.
-Hồi trước cũng có nói chuyện qua đôi ba lần.
-Vậy thì ngươi có biết thân phận thật sự của hắn là gì không?
Hưng tò mò lên tiếng hỏi.
-Đương nhiên là ta biết..Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết.
-HaHa.Ngươi không biết thì nói là không biết còn bày đặt này nọ.
Hưng quyết tâm sài kế khích tướng với cái con Hổ này.
-Nè..Nè..Ngươi ăn nói cho cẩn thận nha.Ta thật sự biết được thân phận của lão già đó.
Bạch Hổ có chút không nhịn được lên tiếng.
-Vậy thì ngươi nói ra thân phận thật sự của lão già đi rồi ta mới tin ngươi không nói láo.
-Hừ!Ngươi đừng hòng dụ ta.Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.
-Ồh.Ta hiểu ngươi mà.Ngươi tự nhận mình là trên thông thiên văn,dưới thông địa lý và không chuyện gì mà ngươi không biết.Ngươi làm sao có thể để cho người khác biết được thì ra những lời ngươi nói chỉ là nói xạo mà thôi,thật sự thì ngươi chả biết cái gì hết.
Hưng cười cười nói.
-Không biết cái đầu ngươi.Ta nói cho ngươi biết,lão già kia chính là Kỳ Lân ngàn năm.
Bạch Hổ không nhịn được lớn tiếng nói.Với một con Hổ kiêu ngạo như hắn làm sao có thể để cho tên nhóc này sỉ nhục được.
-Cái gì?Kỳ Lân ngàn năm?Một trong những linh thú trong bộ Tứ Linh
-Thế nào?Thấy sợ rồi hả?Nhưng ta cũng nói cho ngươi biết,thật ra không hề có bộ Tứ Linh như con người các ngươi hay thường nghĩ,mà thật ra chỉ có Nhị Linh đó chính là Kỳ Lân và Phụng Hoàng mà thôi.
“Thật không ngờ linh thú trong truyền thuyết này lại quan tâm đến mình,chịu dạy mình võ công”
Hưng cảm thấy vui mừng trong lòng.
-Không nhắc đến cái lão già đó nữa.
Bạch Hổ thấy gương mặt mừng rỡ của Hưng nhịn không được lên tiếng nói.
-Sao thế?Ngươi và hắn xảy ra chuyện gì àh?
-Ta thích như thế đấy được không?Đây là trong không gian của ta.ta muốn như thế nào thì phải như thế đó.
Bạch Hổ lớn tiếng quát.
-Được.Được.Ngươi muốn sao cũng được.
Hưng không thèm đôi co với cái con Hổ khùng này.
-Mà ngươi kêu ta vào trong đây,không phải chỉ để tám chuyện chứ?
-Hừ! Xém chút nữa ngươi làm ta quên chuyện quan trọng.Được rồi,giờ ngươi hãy tập trung,ta sẽ truyền cho ngươi bộ Hổ Chưởng,ngươi ráng tập trung mà lãnh hội
Bạch Hổ ngay lập tức thi triễn các chiêu thức trong bộ Hổ Chưởng.Bộ Hổ Chưởng tổng cộng có 7 chiêu thức gồm Bạch Hổ Hiến Chưởng,Hổ Nhậm Sài Môn,Bạch Hổ Hý Cầu,Sơn Trung Cầm Hổ,Ngọa Hổ Phốc Thực,Tả Hữu Phục hổ,Bạch Hổ Thôi Sơn.
Hưng lúc này tập trung.chăm chú nhìn theo những động tác của Bạch Hổ,cố gắng nhớ hết những chiêu thức này trong đầu.
-Ngươi nhớ được bao nhiu rồi?
Sau khi thi triển xong một lần bộ Hổ Chưởng,Bạch Hổ quay đầu hướng về chổ Hưng đang đứng hỏi.
-Cũng được tàm tạm.
Hưng lên tiếng trả lời.
-Được rồi.Ngươi đánh lại một lần cho ta xem.
Hưng ngay lập tức dựa theo những gì mình nhớ được đánh ra.Tuy có chút không được tự nhiên,nhiều chổ còn bị vấp nhưng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể nhớ hết những chiêu thức này.
-Không ngờ ngươi lại có thể nhớ hết chỉ qua một lần đánh của ta.Khá lắm.Thôi được rồi ngươi cứ ở đây mà luyện tập,ta phải đi ngủ rồi.
Nói xong Bạch Hổ ngay lập tức biến mất.Hưng vẫn tiếp tục một mình luyện tập.
Bên ngoài không gian.Quỳnh Tiên quyết định hôm nay sẽ ngủ lại ở đây.Do biết Hưng đang bận nên Hồng Trúc cũng không muốn quấy rầy,nàng quyết định ngủ cùng Quỳnh Tiên.Cả hai giờ này đã trở nên thân thiết,nói chuyện rất vui vẻ.
Trong một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố.
-Báo cáo chủ nhân.Bò Cạp đã bị giết chết.
-Đã điều tra ra ai làm chuyện này chưa?
Một người đàn ông trên mặt đeo chiếc mặt nạ sắt chậm rãi lên tiếng.
-Thưa chủ nhân.Lúc thuộc hạ có mặt tai hiện trường thì chỉ còn xác của Bò Cạp,ngoài ra không còn ai cả cho nên tạm thời chưa tìm ra người đã làm chuyện này.
-Được rồi.Mau chóng điều tra rồi về báo cho ta.
-Thuộc hạ tuân lênh.
Tên thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi,trả lại sự yên tĩnh cho căn nhà.
“Bạch Hổ.Ta nhất định sẽ tìm ra ngươi”
Tiếng nói của tên mặt nạ sắt vang lên trong căn nhà
Sau đây mình xin gởi thêm các hình mới.(Quỳnh Tiên) (Linh Thú Hồng Ngọ)(Linh Thú Kỳ Lân)
Trong không gian.Hưng vẫn đang miệt mài tập luyện.Giờ đây những chiêu thức Hưng đánh ra có phần trơn tru hơn,không còn bị vấp ở nhìu chổ nữa.
-Được rồi đó.Ngươi nghĩ ngơi đi.
Sau khi Hưng vừa đánh xong một lượt bộ Hổ Chưởng thì ngay lúc đó Bạch Hổ từ trong không gian xuất hiện hướng về chổ Hưng đang đứng nói.
-Đúng rồi.Tôi có chuyện muốn hỏi.
-Chuyện gì?
-Có phải dù tôi ở trong không gian này bao nhiu lâu thì thời gian ở bên ngoài vẫn đứng im phải không?
Hưng vô tình nhớ lại lúc đánh nhau với Bò Cạp.Từ lúc hắn tiến vào không gian và ra bên ngoài mất một thời gian cũng khá lâu.Nhưng khi hắn ra đến bên ngoài thì thời gian vẫn không thay đổi,cứ như đang đứng im chờ hắn vậy.Điều này làm cho hắn vô cùng thắc mắc,và nếu điều này là sự thật thì hắn sẽ được luyện tập bao lâu tùy thích mà không cần sợ thời gian trôi qua.
-Ai nói cho ngươi là ở trong không gian này thì thời gian bên ngoài sẽ dừng lại!!!
Bạch Hổ với nét mặt không chút cảm xúc lên tiếng.
-Chứ không phải cái lần đầu tiên tôi bước vào không gian này và khi ra bên ngoài thì thời gian đang bị dừng lại sao?
-Hừ! Ngươi còn dám nhắc đến lần đó nữa ư.Nếu không phải ngươi vô dụng bị Bò Cạp đánh cho sống dở chết dở thì ta đâu cần phải kéo ngươi vào không gian này rồi còn phải hao tổn nhìu linh khí để phong ấn thời gian bên ngoài,tránh cho ngươi ở trong không gian này quá lâu thì ở bên ngoài cơ thể của ngươi sẽ bị chất độc phát tác mà bị hủy hoại toàn bộ trước khi ngươi kịp ra bên ngoài.
Bạch Hổ có chút bất mãn lớn tiếng nói.
-Vậy nếu để ông có thể phong ấn thời gian bên ngoài thì cần bao nhiu linh khí.
-Ngươi nói xem.Lần trước chỉ để phong ấn 20p thời gian bên ngoài mà đã làm cho ta tiêu hao hết 1 phần 3 nguồn linh khí trong người ta.Giờ đây nếu muốn phục hồi lại toàn bộ linh khí đã mất thì ta phải mất ít nhất 100 năm thời gian của ta ngươi có bít không hả?
Bạch Hổ có chút nhịn không được lớn tiếng hướng về phía Hưng nói.
-100 năm.Lâu dữ vậy.Vậy có cách nào để ông nhanh chóng khôi phục lại không?
Hưng không ngờ để phong ấn thời gian lại trả một cái giá đắt như vậy.
-Cũng có.Đó là hấp thu những linh thú khác,dung hòa những nguồn linh khí đó trở thành của mình.
-Hấp thu linh thú khác.Đúng rồi.Tôi đã hấp thu linh thú Bò Cạp vào trong người.Giờ nó đâu rồi?
Hưng chợt nhớ đến Bò Cạp.Có lẽ sẽ giúp được Bạch Hổ.
-Hắn đang bị nhốt trong cái ***g khí hôm bữa nhốt linh thú Voi đó.
Bạch Hổ đã lấy lại bình tĩnh.Hắn chậm rãi nói.
-Vậy tại sao ông không hấp thu hắn đi để khôi phục lại nguồn linh khí đã mất?
-Ta hấp thu nó rồi nếu một lúc nào đó ngươi xảy ra chuyện gì thì lấy cái gì mà giúp ngươi.
Hưng lúc này vô cùng cảm động.Không ngờ trong lòng Bạch Hổ lại luôn nghĩ đến hắn.
-Ông cứ đem hắn hấp thu đi.Ông nên nhớ dù sao tôi cũng là tiểu Bạch Hổ.Mà đã là Bạch Hổ thì sẽ không sợ bất cứ thứ gì hết.Thôi ông mau chóng hấp thu nó đi,tôi phải ra bên ngoài rồi.Tạm biệt ông
Lời vừa dứt Hưng cũng biến mất trong gian để trở ra bên ngoài để lại con Bạch Hổ to lớn đôi mắt vẫn nhìn vào trong không gian.
“Tên nhóc con này….”
Bạch Hổ mĩm cười.
Bên ngoài không gian.6h30 Sáng.
Ngay sau khi Hưng rời khỏi không gian ra bên ngoài,hắn mở cửa đi ra phòng khách.Không gian trong căn nhà khá yên tĩnh.Hắn nhẹ nhàng tiến lại căn phòng hôm qua Quỳnh Tiên đã nằm trong đó.
-Cửa không khóa.
Cánh cửa căn phòng không có khóa lại.Hưng nhẹ đẩy cửa đưa mắt nhìn vào bên trong.Hắn phát hiện thì ra tối qua Quỳnh Tiên ở lại nhà của mình.Nàng và Hồng Trúc vẫn đang say sưa trong giấc ngủ.Hưng nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại tránh làm cho hai người kia thức giấc.
Hưng chợt nhớ đến Uyên Nhã.Cũng đã 2 ngày rồi nàng và hắn vẫn chưa gặp nhau.Hưng quyết định hôm nay sẽ đền bù cho Uyên Nhã.Hưng viết lại một tờ giấy để trên bàn nói với Hồng Trúc là hắn có chuyện quan trọng cần phải làm để nàng khi nàng không thấy hắn ở nhà cũng không phải lo lắng.
Sau khi đã chỉnh chu lại vẻ bên ngoài cho hợp với buổi hẹn,Hưng liền gọi điện thoại hẹn Uyên Nhã.Về phần Uyên Nhã,nàng rất vui mừng khi đây là lần đầu tiên Hưng chủ động hẹn nàng.
Ngày hôm nay cả hai đã có một buổi đi chơi rất là vui vẻ,nhưng người vui nhất có lẽ là Uyên Nhã.Từ lúc mới gặp Hưng cho đến bây giờ thì trên miệng của nàng đều luôn nở một nụ cười hạnh phúc.
Trong một phòng trong nhà vệ sinh nữ.
-Anh à!Ở đây có được không vậy?Em thấy sao sao đó.
Người vừa lên tiếng là Uyên Nhã.Thì ra trong lúc hai người đi chơi thì đột nhiên Hưng nghĩ ra cái trò vào nhà vệ sinh để “làm việc”.Hắn nói ý định của mình cho Uyên Nhã,ban đầu nàng cảm thấy không được tốt cho lắm nên cố gắng từ chối.Nhưng qua một hồi bị Hưng dụ ngọt thì nàng cũng xiu lòng mà chấp nhận.
-Không sao đâu.Anh để ý rồi nhà vệ sinh này không có ai vào đâu.Em yên tâm.
Hưng nhỏ tiếng nói.Hắn làm sao biết được nhà vệ sinh này có ít hay nhìu người ra vào hay không.Tuy nhiên để Uyên Nhã yên tâm cho nên hắn đành phải lừa gạt nàng.
-Hay là mình về nhà em đi.Ba mẹ em đi về quê vẫn chưa về.
Uyên Nhã cố gắng thuyết phục hắn.
Không nói gì Hưng nhanh chóng dùng đôi môi của mình khóa miệng của nàng lại.Hưng đưa lưỡi của mình tiến vào sâu bên trong miệng nàng để hai bên cùng nhau “giao lưu”.Lúc này Uyên Nhã đã buông xuôi,không còn ý định ngăn cản hắn nữa,hai tay nàng vòng