Trong phòng khách vọng ra tiếng nói chuyện của hai ông cháu. – Ông nội! Ông nội cháu nhớ ông lắm! mấy hôm nay ông đi đâu thế. Có nhớ tiểu Mạc không ~~!- tiếng nói nũng nịu, ngọt ngọt của tiểu Mạc. Bé luôn luôn rất thích ông nội quân nhân của bé. Ở lớp học luôn khoe với bạn bè. Ở nhà nghe lời ông Phùng nhất ngay cả cha mẹ cũng không bằng. – Ha hả! Ông nhớ tiểu Mặc chứ. Mấy hôm trước ông đi công tác, về có mua mô hình transformer mới nhất cho con nè! Con ngồi đây chơi với nó nhé. – Vâng~~! Phùng Mạc Ngôn gọi tiểu Mặc lại nói nhỏ vào tai bé chỉ để cho hai người nghe thấy. – Tiểu Mặc ông nội với con chơi trò chơi đi! Tiểu Mặc thấy thế cũng phóng thấp âm thanh xuống thì thầm. – Chơi gì a?! – Bây giờ ông nội vào bếp chơi trò chơi với mami con. Chơi trò cảnh sát bắt tội phạm. Con là cảnh sát nhỏ, ông là cảnh sát lớn, ông vào trước bắt tội phạm là mẹ con, mẹ con chắc chắn kêu lên. Nên khi nghe thấy giọng mẹ con kêu con phải đứng trong phòng khách hỏi mẹ con là " mami có việc gì không ?" nhưng không được vào. Bao giờ ông gọi con thì con mới được vào nghe chưa! Trò này rất thú vị nha~ con chỉ được nghe lệnh ông nội thôi nga. Con hoàn thành nhiệm vụ ông sẽ có phần thưởng lớn cho con. Rõ chưa đồng chí cảnh sát tiểu Mặc! – Rõ! Tiểu Mặc nhận nhiệm vụ!-tiểu Mặc vui vẻ nhận lời. – Rồi bây giờ ngoan ngồi chơi xếp hình đi khi nghe tiếng mẹ con kêu lên thì là hiệu lệnh bắt đầu nha. Dặn dò xong tiểu Mặc. Phùng Mặc ngôn mỉm cười đầy thâm ý đi vào phòng bếp. Nhẹ chân đi đến phòng bếp nhìn thấy Mục Tiếu Lan đang đứng trong bếp chuyên tâm nấu nướng. Không dấu vết đánh giá cô, cô hôm nay mặc một chiếc áo phông đen cổ tròn khá rộng tay ngắn làm nổi bật lang da trắng nõn như ngọc. Tóc búi cao hơi lỏng có vài sợi tóc rơi xuống trên cổ cao trắng nõn tuyệt đẹp. Bên dưới mặc chiếc váy xòe dài qua đầu gối màu trắng ngà bao lấy đôi chân thon nhỏ. Cô mặc chiếc tạp dề làm bó sát quần áo vào cơ thể làm nổi bật đường cong cơ thể cô đôi bồng đào cao vút, theo như hắn biết chắc chắn rất nhiều sữa, vòng eo thon nhỏ không giống với người đã sinh được một đứa con, cùng cặp mông săn chắc vểnh lên. Chỉ lướt qua thôi mà bụng dưới của hắn đã cương lên. Ánh mắt Phùng Mặc Ngôn lóe lóe càng ngày càng trầm trầm ám ách. Hắn đi một cách nhẹ nhàng như thợ săn tiến đến gần con mồi không cho nó biết. Sau khi tới ngay sát sau lưng Mục Tiếu Lan hắn nhẹ giọng gọi cô. – Tiểu Lan!