Cũng phải vất vả lắm mới thu xếp cuộc hẹn này với tay A đó, do thằng Sĩ thu xếp, nó chịu trách nhiệm ở X lâu nay mà, nếu chuyện này mà nó không làm được, thì sau này về đuổi gà cho vợ là vừa. Tuy nhiên anh chỉ nói thằng Sĩ nói với thượng tá A là nó gặp, chưa nói anh gặp, nhưng anh biết là khi chính thức ngồi trước mặt nhau, tay thượng tá kia biết anh là ai, vì trước khi về lãnh đạo trật tự xã hội dưới đó, tay đó cũng làm lãnh đạo 1 đơn vị nghiệp vụ ở SG, dĩ nhiên nó có nghe đến anh. Trong hai đứa con anh, đứa nào sau này lên thay anh cũng được, nhưng lãnh đạo 1 hệ thống ngầm, ngoài thành tích cho anh em phục, kỹ năng điều hành lãnh đạo ra, thì khả năng ngoại giao cũng là 1 yếu tố, mà ngoại giao của lãnh đạo xã hội đen, khó nhất là với quan chức, quan chức ở sạch thì ít, và cũng không có gì để bàn , còn quan chức ở dơ, thì khác ,nó khó vì quan chức biết anh, sợ đến gần anh, nhưng cũng muốn quen anh, tạo quan hệ với anh để thuận lợi cho công việc, cho những lợi ích ngầm. Thiết lập được và giữ được, là tinh tế của một thằng lãnh đạo thế giới ngầm. Như anh , và thằng lão tứ cũng biết, anh thường nói với các con anh, phải thường xuyên học hỏi, nắm bắt ngay những cơ hội để thâm nhập, quan hệ với những cá nhân, tổ chức trong hệ thống bảo vệ pháp luật, cho đến những cá nhân tổ chức thực hiện quy hoạch chính sách, để tác động nó theo hướng có lợi cho mình, mới là kế sâu rễ bền gốc.
Thấy lão tam xách giỏ đuông dừa Bến Tre, một đặc sản miền Tây mà miền biển không có, dùng làm quà ra mắt thượng tá A, anh bật cười khi nhớ mấy cái phim truyện truyền hình chiếu, chúng nó coi thường trình độ khán giả quá, quan chức cấp cao mà nhận tiền mặt trực tiếp từ thế giới ngầm, toàn phim bốc phét, họ cũng nhận, nhưng phải coi ai đưa, và kiểu đưa như thế nào….gặp nhau, thân hay sơ chưa biết, thì quà là hàng độc, hàng hiếm, là quan chức thích, quan chức cũng có tiền, nhưng chưa mua được, hoặc chưa rảnh đi mua, chứ quan chức cấp cao thì ông nào mà ngồi đó mà nhận cái phong bì hàng nghìn, hàng chục nghìn USD kiểu xôi thịt như thế.
Anh và lão tam xuống sân, lão nhị đã nổ máy đợi sẵn, hôm nay chỉ có 3 sếp bự đi, lính lác không thằng nào biết, còn đám đệ tử ở thành phố X, chỉ mình thằng Sĩ biết, nên đích thân lão nhị lái xe.
Ở thành phố X, nghĩ đến cuộc hẹn nay với thằng Sĩ, chủ tiệm karaoke Mây Tím chiều nay, thượng tá A biết là có việc không đơn giản, vì anh biết sau nó là ai? là người anh biết nhiều khi còn làm ở Sài Gòn. Là người chịu trách nhiệm an ninh trật tự của cả thành phố này, dù nó nhỏ nhưng nó phức tạp trong quản lý, thành phố cảng, rồi có du lịch, mại dâm, có vũ trường quán bar thì có cả ma túy, thuốc lắc…rồi quan khách nước ngoài lui tới, nên làm gì, nghĩ gì cũng phải chú ý tới yếu tố chính trị nữa.
Từ ngày về nhận chức ở đây, tuy là phó nhưng là chỉ huy trưởng lực lượng cảnh sát trong địa phương X, anh cũng bắt tay tìm hiểu, phân loại lọc lựa các thành phần tội phạm, các băng đảng phe nhóm để đưa vào quản lý, từ quản lý trên giấy tờ đến quản lý bằng nhà tù.
Anh hiểu cái thế của một người giữ gìn an ninh trật tự, không phải bắt hết tội phạm, để thành phố sạch như li như lau là anh giỏi. Tội phạm phát sinh từ lòng tham của con người mà ra, và phương thức phạm tội tiến bộ cùng với tiến bộ xã hội, như ngày xưa người ta muốn ăn cắp tiền , thì lấy tay móc, lấy cây khều, bẻ rào phá cửa…còn bây giờ, là lên mạng, hack tài khoản điện tử, ngồi ở nhà gõ bàn phím máy tính mà lấy một lần đáng một lần, có khi hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn usd từ một ai đó mà thằng hacker không biết là ai. Tội phạm gia tăng theo dân số và phương thức phạm tội thì gia tăng theo khoa học kỹ thuật, thì có thánh mà xuống mới bắt hết, chứ anh giỏi cỡ nào thì cũng chịu thua thôi. Mà như thế, thì công an quản trị bằng cách nào?
Bằng cách quản những tay tội phạm gộc, anh quản nó, và để nó quãn cái thế giới ngầm bên dưới đó, làm sao cho những tội phạm về hành chính xã hội như mại dâm, như bia ôm, cờ bạc số đề…nói chung là nhóm tội phạm không thuộc nhóm tội xâm phạm, thì anh làm ngơ, miễn là nó đừng quậy quá để dư luận bức xúc, để những tay kinh doanh những cái đó có đất sống, rồi nó nuôi đàn em đệ tử nó, nó lại phụ anh quản lý lại những tội danh khác, nổi hơn, gây bức xúc hơn, nguy hiểm hơn.
Vd có một vụ chém nhau, mà khi hỏi thì không ai biết, nhưng có một thằng, hoặc một nhóm nó chắc chắn biết ai làm, ai gây ra, dù nó không liên quan, nhưng đơn giản là nó là đại ca cũa làng đó, phường đó, quận đó, nên những chuyện này kia ồn ào một chút là nó biết, thì đi hỏi là nó ra thôi, không hết 10 thì cũng biết 7, 8 phần. Mà nó hỏi thì được, chứ anh mà mặc sắc phục công an anh hỏi, thì người ta vì sợ phiền, sợ liên lụy, sợ trả thù, người ta biết cũng không nói cho anh nghe.
Nhưng mà , nếu anh biết khôn ngoan, biết nhìn xa trông rộng, thì anh chỉ chơi với những thằng lãnh đạo xa hội đen biết nhìn, biết nghĩ như anh, còn nếu anh xôi thịt, anh bốc hốt, anh bóc ngắn cắn dài, thì nồi nào úp vung đó, cũng có ngày anh sẽ theo thằng kia xộ khám.
Thế nên quan hệ giữa công an và tội phạm nó phức tạp như thế, khắc chế nhau, nhưng cũng cần nhau, người tinh tế là người phải biết giữ nhịp, để giảm thiểu nguy cơ cho cộng đồng, lại có thành tích với cấp trên, nhưng giữ quan hệ tốt với thế giới ngầm, với những thằng xã hội đen có số có má, biết chơi biết sống, để có tin tức gì là nắm được ngay, án đó phá thế nào, hoặc phòng xa, giảm thiểu tội ác xảy ra. Rồi trong quá trình quan hệ đó, phai biết giữ mình, nếu ý thức được là mình vì dân phục vụ,phải cẩn thận tiết chế lòng tham…hàng trăm thứ tinh vi, rắc rối đó, đan quyện vào một người công an lãnh đạo, chứ không đơn giản như một ông lãnh đạo doanh nghiệp
Từ hôm nghe tin thằng Hồi, con Lão bạc, đại ca hàng đầu của địa phương anh phụ trách, bị bắt cóc ngay tai đây, ông biết là sóng gió sắp kéo đến cái khu này nữa rồi. Thậm chí anh còn đoán được phe nào hốt thằng Hồi, nhưng công an không thể nhúng tay nếu Lão bạc không lên tiếng, mà anh cũng biết thừa là lão bạc không bao giờ lên tiếng. Việc giang hồ, có chết người thì giang hồ cũng tự giải quyết thu xếp, còn trừ khi công an quyết liệt tham gia là khác, nhưng cái này chưa có án mạng, huống hồ anh chưa muốn dây dưa, anh muốn xem thế nào đã
Thấy cũng đã 17h, sắp đến giờ hẹn, anh chuẫn bị về nhà thay đồ, lấy xe bà vợ rồi đi phó ước, ai đời công an mặc sắc phục đi xe mình, bàn dân thiên hạ lính lác đều biết, mà đi gặp mấy thằng xã hội đen bao giờ?
Sáng nay Hương lên công ty. Đã 3 ngày nghỉ khi cô theo gã đi làm việc cho bên anh 4. Thấy sếp Duy nhắn con tiếp tân là cô đến thì mời cô vào phòng anh, cô biết có việc quan trọng
– Anh nghe nói bên nhà máy tàu thủy Viễn Trình họ chuẩn bị phá dỡ mấy chiếc tàu và sà lan biển gì đó, em rảnh thì qua đó nộp hồ sơ chào thầu phá dỡ nhé, nếu được giá thì anh em mình kiếm một mớ.
– Vâng anh, mấy hôm nay có việc gì ở công ty mà em cần biết không
– Không, ah, Tuấn, bạn trai cũ của em có ghé công ty, hôm rồi nó đi ngang nên vào uống café với anh, hỏi thăm về em thôi
Cô rùng mình khi nghe đến Tuấn, tuy không sợ nó làm liều với mình, nhưng nhớ lại ân oán của cô và nó sâu xa, cô rùng mình khi nghe nhắc đến nó
– Thế nó có nói gì không anh?
– Nó chỉ nhắn là khi nào em rảnh, em alo nó, nó muốn gặp em, mà chia tay rồi nên nó ngại gọi trực tiếp cho em
– Vâng ,e biết rồi, để em rảnh em alo nó. Nó còn nói gì nữa không anh.
– Không, đây là hồ sơ chào thầu phá dỡ tàu bên Viễn Trình đứa, em khai thông tin vào đó, rồi mang cho anh đóng dấu ký tên rồi em đem nộp
Thấy Duy đưa cô cái bìa hồ sơ, rồi anh mở laptop lên, cô lặng lẽ lui ra
Ngồi khai hồ sơ chào thầu , cô vừa nghĩ đến những thành quả mà mấy hôm nay đạt được khi theo lời gã dặn, cô đi lòng vòng mấy cơ sở quán ăn, nhà hàng, vũ trường.. trong danh sách mà cô lấy từ lão tam. Cô biết gã muốn cô tiếp cận, làm quen người ở đó để bố trí tai mắt ở đó nên cô chọn người để phát triển quan hệ theo yêu cầu như vậy, có hôm cô đi một mình, có lúc cô rủ ông này ông kia theo, thứ nhất là để chủ quán đó họ không chú ý thì mình mới tạo quan hệ với nhân viên được, thứ 2 là cô muốn cô đỡ nhớ gã, khi đi một mình, là cô hay nghĩ về gã, về những gì cô và gã trải qua
Có khi đi như thế xong, mấy thằng cha cô rủ đi cùng cũng gạ gẫm, cũng dê xồm rủ cô lên giường. Nhưng nhớ lời gã dặn, sống lặng lẽ lại, cô không muốn gã buồn, và một phần, cô chán đàn ông rồi, chĩ có gã là làm cô đam mê khoái lạc trong từng ánh mắt, từng cú đánh đít cô, cho đến bàn tay lần mò sờ nắn trong mền đêm đó, và cô cũng muốn cái vât cứng nóng hổi củ gã mà cô vuốt ve đêm cô thủ dâm trước gương cho gã coi nữa, và lẽ ra đêm đó cô và gã đã tận hưởng với nhau. Cô nhớ là gã đang tính kéo chân cô ra để gã đút cu vào, thì ngọc gọi, thật là khốn kiếp.
Cô nhớ lại cảm giác