giác chàng nhìn thấy chiếc nhẫn dính trong răng con mèo.
– Thì ra chiếc nhẫn bị con mèo tha đi. Cô nương có sao không? Để ta xem vết thương thế nào.
A Kinh sợ hãi lao vào ôm lấy Hùng, khóc thút thít.
– Coi nào, ta đã giết chết con mèo rồi, cũng tìm thấy nhẫn cho cô nương rồi, đừng như vậy mà.
– Không có công tử chắc A Kinh bị nó cắn chết rồi. Con mèo này đi hoang 9 năm rồi, nó thường về cắn trộm vật nuôi trong trấn, ai cũng khiếp sợ. Tỷ phu và mọi người nhiều lần tìm bắt nó mà không được. Đường công tử, huynh thật là giỏi, chỉ một chiêu đã tiêu diệt được nó.
Hùng mừng thầm, “con nhỏ ngực bự này coi bộ dính đòn của mình rồi, rau sạch phải chén ngay kẻo muộn”. Hùng khẽ rút túi ra một viên Hồi thiên đan, đưa cho A Kinh.
– A Kinh cô nương! Đây là thuốc trị thương, cô nương dùng xong sẽ khá hơn.
– Huynh giỏi võ nghệ lại còn có thuốc đặc biệt. Muội thật ngưỡng mộ huynh quá.
A Kinh bất chợt thay đổi cách xưng hô. Cô nàng nhìn Hùng say đắm, anh nắng ban trưa chiếu xuống lọt qua khe lá thỉnh thoảng đưa vào mắt làm nàng nhắm nghiền mắt lại. Hùng khẽ chạm môi lên môi nàng một cái rồi kéo nàng đứng dậy.
– Chúng ta về nào, tỷ phu muội đang chờ rồi.
Hùng và A Kinh đi vào trấn, A Toàn và A Mã gặp chàng quỳ phục dưới đất tạ ơn vì đã nghe tin Thẩm gia xóa nợ. Chàng cười lớn bước đi, không nói gì với họ. A Kinh càng kính nể Hùng vì sự hào hiệp, ung dung và thanh thế của chàng. Nàng bất chợt đỏ bừng mặt vì nhớ đến nụ hôn hững hờ khi nãy, đáng lẽ ra chàng phải làm nhiều hơn chứ, để nàng phải khát khao thèm muốn thế này.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ với sự trò chuyện của Hùng và gia đình võ sư. Hùng say sưa ngồi đàm đạo với võ sư mà quên mất ánh mắt của A Kinh nhìn chàng càng ngày càng ngây dại hơn.
– Liễu huynh! Có lẽ sáng mai Đường Hùng sẽ lên đường đi Đại Lý.
– Đường huynh đệ, lẽ nào chúng ta cáo biệt sớm vậy sao?
– Tại hạ còn nghiệp lớn chưa hoàn thành. Chốn giang hồ sớm hợp rồi sớm tan, chén rượu nồng cáo biệt người tri kỉ.
– Hay! Vậy ta với đệ cạn chung này, hẹn ngày tái ngộ.
– Cạn!
– Đường huynh đệ, sau này nếu có dịp ghé ngang Thạch Cổ trấn, nhất định phải ghé thăm võ đường của ta nhé.
– Nhất định rồi. Đường Hùng mạn phép về dịch quán chuẩn bị hành lý.
A Kinh nghe nói Hùng rời đi sớm thì trong lòng như lửa đốt. Một cô gái hai mươi với rung động mãnh liệt, những cảm xúc dạt dào trong tim. Cô không ngại lễ giáo, chạy ra cổng theo bước Đường Hùng.
– Đường công tử!
– A Kinh cô nương! Có chuyện gì sao?
– Huynh đi mà không cáo biệt muội, chẳng lẽ trong mắt huynh, muội không là gì cả.
– Cô nương! Đường Hùng thân trong giang hồ, rong ruổi khắp nơi, không phải trai tráng bình thường có thể kết duyên với cô nương được, mong cô nương suy nghĩ thấu đáo. Đường Hùng xin cáo từ.
A Kinh không nói được gì nữa, nàng nước mắt lưng tròng chạy thẳng về nhà. Hùng lắc đầu nhìn theo, chút hơi men làm cái tính sĩ diện nổi lên, đáng lẽ phải tán tính mà chơi A Kinh, nhưng Hùng lại làm ngược lại. Hùng bước về dịch quán, soạn sẵn hành lý, leo lên giường nằm ngủ. Trời vừa tối, Hùng tỉnh dậy, nhớ lại chuyện lúc chiều từ chối A Kinh, bất chợt thấy mình quá phũ phàng. Chàng chạy thẳng đến nhà A Kinh mong được nói chuyện với nàng.