Hai năm sau, Thiên Vương bang nhờ sự chỉ huy của Dương Anh và sự giúp sức của Đường Hùng giờ đây bắt đầu có tiếng tâm trên chốn võ lâm. Dương Anh được Đường Hùng cùng rèn luyện võ công, đã sáng tạo ra hai bộ môn võ phái là Thiên Vương Chùy pháp và Thiên Vương Đao pháp uy lực vô song, vang chấn thiên hạ. Lộ Vân Viễn và Hạ Thành được phong làm Thiên-Địa Hộ pháp. Vương Tá, Cổ Bách, Dương Hồ bây giờ thống lãnh các sứ, trên dưới mỗi sứ chỉ huy hơn hai trăm người. Thiên Vương bang giúp đỡ hết lòng cho nhân dân Ba Lăng huyện, được nhân dân che chở, kính trọng. Triều đình nhiều phen đem quân dẹp loạn nhưng không thành, thế trận lòng dân vững chắc.
– Là ai đó?
– Đường công tử, là Cổ Bách và Lộ Hộ pháp. Chúng tôi có việc muốn gặp cậu.
– Tả sứ và Hộ pháp tìm tại hạ có việc gì? Mời vào trong này.
– Đường công tử! Cổ Bách xưa nay trực tính, thuộc hạ đi thẳng vào vấn đề. Thiên Vương Bang giờ đi vào ổn định, ngày càng thanh thế là nhờ sự anh minh, tài trí của Bang chủ. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng, Thiên Vương bang có được ngày hôm nay phần nhiều là từ sự góp sức của công tử. Bang chủ đã hết hạn tang Thiên Vương, cũng muốn tìm một đức lang quân cùng gánh vác việc đại sự tại Thiên Vương đảo. Chúng thuộc hạ là bề tôi, nhưng cũng là những bậc tiền bối chăm sóc Bang chủ từ nhỏ, mong muốn được đứng ra mai mối lương duyên này.
– Tả sứ ý muốn nói là mai mối cho ta và Dương bang chủ sao?
– Ý của Cổ tả sứ cũng chính là mong muốn của toàn thể huynh đệ Thiên vương bang, mong công tử suy xét. – Lộ Vân Viễn lên tiếng.
– Mọi người đã hỏi ý bang chủ chưa?
– Cổ Bách nghĩ rằng, nam nhân nên chủ động thì tốt hơn.
– Đa tạ hảo ý của Cổ tả sứ và Lộ hộ pháp cùng các vị huynh đệ. Đường Hùng sẽ trao đổi riêng với bang chủ. Mong các vị thông cảm cho.
– Công tử! Chẳng lẽ tình cảm giữa cậu và bang chủ không thể tiến xa hay sao?
– Cổ tả sứ, Đường Hùng nói là sẽ bàn với bang chủ, chứ không phải là sẽ từ chối. Mong thúc và các huynh đệ cho chúng tôi thêm thời gian.
– Vậy chúng thuộc hạ xin cáo lui. Mong công tử dành thời gian suy nghĩ thêm.
– Đa tạ hai vị.
Cổ Bách và Lộ Vân Viễn rời khỏi, trong lòng Đường Hùng đầy ắp những lo toan. Chàng sẽ kết hôn với Dương Anh sao? Chàng yêu Dương Anh, nhưng còn nghiệp lớn chưa thành. Đàn ông trên đời thiếu gì nữ nhi, nhưng công danh thì chỉ có một, hơn thế nữa đó lại là di nguyện của cha chàng để lại. Chàng đã hứa trước mộ phần của cha, sẽ dành cả cuộc đời đem Thiên Hoàng Long Khí về Đường gia. Vậy mà giờ đây, hai năm ròng chàng cứ quẩn quanh bên Dương Anh, chưa làm được gì cả. Suy nghĩ đăm chiêu, chàng vội vàng đến tẩm cung của Dương Anh.
– Hùng ca! Chàng có tâm sự sao?
– Lúc nãy Cổ thúc thúc và Lộ huynh có đến tìm ta.
– Chuyện gì?
– Họ muốn tác hợp cho ta và nàng.
Dương Anh thẹn thùng, trong lòng vui sướng. Nàng thật sự mong mỏi ngày này từ lâu rồi. Suốt hai năm qua, nàng và Hùng biết bao lần ân ái, lồn nàng chứa biết bao tinh trùng của chàng. Nhưng chừng đó chưa đủ, nàng thực sự muốn được làm vợ chàng một cách danh chính ngôn thuận.
– Ý…ý chàng ra sao?
– Ta nói với họ là cần phải hỏi thêm ý của nàng.
– Muội..muội không ý kiến gì hết. Tùy chàng quyết định.
Hùng vòng tay ôm lấy Dương Anh vào lòng. Vị bang chủ cương trực, anh minh thường ngày đang nhỏ bé, yếu ớt và cần che chở biết bao trong tay Hùng. Chàng thật sự rất thương cho Dương Anh.
– Ta muốn gia nhập Tầm long hội, tìm Thiên Hoàng Long Khí.
– Huynh muốn đi sao? Hai năm ròng ở Thiên Vương đảo chưa làm huynh nguôi ngoai sao?
– Anh nhi! Đó là di nguyện của cha ta.
– Vậy còn muội? – Dương Anh hỏi trong nước mắt.
– Ta…ta không biết làm sao nữa.
– Huynh về đi! Muội muốn một mình.
– Ta…
– Huynh về đi, ra khỏi đây ngay.
Dương Anh thét lên, vẻ mặt cương nghị của một bang chủ hiện rõ. Hùng biết không thể ở lại thêm, chàng quay đi. Dương Anh đóng sập cửa, nàng nằm vật ra giường khóc suốt buổi chiều hôm đó. Sáng hôm sau, nàng cho người mời Hùng đến tẩm cung.
– Hùng ca! Huynh nhất định sẽ đi phải không?
– Ta đã quyết định rồi.
– Sau này huynh sẽ trở lại Thiên vương bang chứ?
– Anh nhi! Ta sẽ không trở lại Thiên vương bang, nhưng ta nhất định sẽ trở về Thiên vương bang. Đối với ta, Thiên vương bang là một ngôi nhà, một gia đình, có nàng là người ta yêu thương.
Dương Anh nước mắt lại tuôn trào, nàng ôm chặt lấy Đường Hùng như muốn dùng chút hơi sức níu chàng ở lại. Tình yêu nàng dành cho Đường Hùng thuần khiết, toàn tâm toàn ý, không chút đắn đo suy nghĩ.
– Hùng ca! khi nào chàng đi?
– Ta dự định sáng ngày mốt.
– Vậy hôm nay, chàng hãy ở đây với thiếp, cả một ngày được không?
– Ta cũng muốn như vậy. Nhưng ta còn phải chào từ biệt mọi người, muội giúp ta nhé.
Dương Anh gọi Hạ Thành vào, giao cho anh ta công bố đến toàn thể Thiên vương đệ tử về việc Đường Hùng sắp rời đi. Thiên Vương bang sẽ tổ chức đại yến tiệc vào ngày mai để tiễn biệt chàng.
– Hùng ca! Chàng đi rồi, thiếp không biết sẽ một mình sống thế nào.
– Bên cạnh nàng còn có hai bị Hộ pháp trung thành, các vị thống sứ, họ sẽ cùng nàng gánh vác việc trong bang. Hơn nữa, ta tuy ra ngoài hành tẩu giang hồ, nhưng nhất định sẽ nắm tin tức tại bang. Có việc gì, nàng cứ dùng Thiên Lý Truyền Âm liên lạc với ta.
– Việc trong bang thiếp không lo, thiếp chỉ lo là …
– Ha ha ha! Nàng lo cái lồn nàng nó quấy hả?
– Chàng chỉ được cái trêu ghẹo thiếp…
– Vậy thì hôm nay ta địt cho nó nát luôn, khỏi quấy nàng.
– Chàng hư!
Cả hai người quấn lấy nhau, chuẩn bị cho một cuộc ái ân chia ly thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.
– Ai vậy?
– Bang chủ, chúng thuộc hạ cầu kiến.
Họ chỉnh lại y phục, Dương Anh ngồi lên ghế chính, Đường Hùng ngồi tại ghế khách. Họ vẫn giữ phép tắc như vậy suốt hai năm qua để tránh người khác soi mói. Thiên-Địa hộ pháp cùng Tả-Hữu sứ của Thiên vương bang tiến vào, gương mặt thất thần lo lắng. Họ đồng loạt quỳ sụp trước Dương Anh.
– Chúng thuộc hạ mong bang chủ suy xét.
– Các vị làm gì vậy? Hôm nay không phải ngày nghị sự, cũng không phải đại lễ gì, các vị đứng lên đi.
– Bang chủ! Cổ Bách vừa nghe Hạ hộ pháp nói, người định tổ chức yến tiệc để tiễn biệt Đường công tử. Chúng thuộc hạ đến đây, kính mong bang chủ suy xét, Thiên vương bang có được ngày hôm nay, không ít máu xương anh em đổ xuống, chúng ta cũng không thể quên công ơn của Đường công tử. Chúng thuộc hạ không muốn Thiên vương bang mất đi một người hiền tài, càng không muốn bên cạnh bang chủ mất đi một người bằng hữu tốt, một đức lang quân trong tương lai. Mong bang chủ suy xét.
– Mong bang chủ suy xét!!! – tất cả quỳ sụp đồng thanh hô vang.
– Các vị! Các vị hiểu lầm rồi. Các vị đứng lên để Đường Hùng giải thích. Chuyện thực hư không phải như các vị đang nghĩ. Không phải Dương bang chủ có ý đuổi Đường Hùng đi. Tại vì bản thân Đường Hùng còn có di nguyện của cha để lại chưa hoàn thành nên tại hạ phải tạm rời Thiên vương đảo.
– Đường công tử! Ý cậu là chúng ta đã hiểu sai?
– Đường Hùng biết huynh đệ Thiên vương bang rất yêu quý mình. Điều đó làm cho bản thân tại hạ hết sức vui mừng, cảm kích, càng phải phấn đấu để không phụ tấm chân tình đó. Đường Hùng vì di nguyện của cha, lần này tạm xa mọi người và Thiên vương đảo, rồi sẽ có một ngày tại hạ quay về. Mong rằng đến khi đó, các vị vẫn xem tại hạ như người thân thích, tình cảm đong đầy như bây giờ. Đối với Đường Hùng, Thiên vương đảo là một mái nhà.
– Bang chủ! Người …. – Lộ Vân Viễn nhìn Dương Anh.
– Các vị! Đường công tử đã nói cạn lời. Ta cũng thấu hiểu cho huynh ấy. Việc người đi là không sao tránh khỏi, chúng ta cố níu giữ cũng không được. Lòng ta đã quyết, mong các vị ngày mai hãy nhiệt thành từ biệt Đường công tử, chúc huynh ấy sớm hoàn thành di nguyện phụ thân để lại. Bây giờ mọi người có thể lui ra được rồi, ta muốn nói chuyện riêng với huynh ấy.
Dương Anh nước mắt lưng tròng, nàng không còn kìm nén để thể hiện bản lĩnh người bang chủ nữa. Tất cả mọi người hiểu điều đó là một sự tổn thương lớn với nàng, họ lẳng lặng chào và lui ra, kèm theo đó là những tiếng thở dài. Cửa vừa khép lại, Hùng vội vã tiến đến ôm lấy Dương Anh.
– Chàng có biết nỗi lòng của Anh nhi cũng là nỗi lòng của chư huynh đệ Thiên vương bang không?
– Ta thật áy náy. Nàng đừng khóc nữa.
– Thiếp không hề muốn khóc trước mặt họ, nhưng thiếp không kiềm lại được.
Dương Anh ôm lấy Hùng một hồi lâu, nàng tiếp tục khóc. Đôi mắt đẫm lệ của nàng khiến Hùng như muốn rụng rời tất cả. Hùng chỉ biết ngồi im, lặng nghe nàng khóc, lau nước mắt cho nàng.
– Thỉnh thoảng, chàng về lại Ba lăng huyện, thiếp muốn gặp chàng được không?
– Tất nhiên. Đi xa vậy, chắc hẳn ta sẽ rất nhớ nàng.
– Thiếp chỉ sợ, giang hồ mỹ nữ vô kể. Chàng rồi sẽ sớm quên thiếp.
– Đường Hùng ta gắn bó với nàng mấy năm trời, không dễ dàng dứt bỏ như vậy đâu Anh nhi.
– Trai năm thê bảy thiếp, Anh nhi không trách khi chàng có thêm nữ nhân mới, nhưng chàng đừng ruồng bỏ thiếp là được rồi. Thiếp sẽ chờ chàng.
– Anh nhi! Đa tạ nàng! Ta sẽ luôn nhớ nàng, nhớ cả cái lồn xinh xinh này nữa.
– Chàng dâm quá đi!