Xem ra nghiệp của con chưa dứt. Chữ TÌNH trên thế gian này thật khó giải thích.
– Sư bá! Con chỉ muốn Đường Hùng giữ lại chút võ công, phòng thân sau này gặp bất trắc.
– Ta hiểu. Từ ngày mai, con hãy vào Tàng kinh các, mỗi ngày đọc 50 cuốn kinh thư cho ta.
– Đệ tử hiểu. Đệ tử xin phép lui ra.
– Nó học được bao nhiêu từ con?
– Sư bá…
– Ta muốn biết trong 3 ngày, Đường Hùng đã học được những gì?
– Toàn bộ thiếu lâm quyền pháp thưa sư bá.
– Cái gì??? Kể cả Long Trảo Hổ Trảo và Đạt Ma Độ Giang.
– Vâng! Con cũng chưa hiểu tại sao, dù mới lãnh ngộ được tầng thứ nhất của Đạt Ma Độ Giang, nhưng chiêu thức nó tung ra vô cùng sắc bén.
– Được rồi, con lui ra đi. Gọi Huyền Bi và Huyền Nan vào đây. Ngày mai ta sẽ bế quan sau núi 45 ngày. Con cứ y lệnh thực hiện, khi nào ta xuất quan, con mới được đổi hình phạt.
– Đệ tử hiểu.
Hùng và Dương Anh về đến Biện Kinh thì mặt trời cũng đứng bóng, họ quyết định vào một tệ xá dùng cơm trưa rồi mới đi tiếp. Biện Kinh hôm nay tĩnh lặng khác thường.
– Ta nghe nói, Thiên Vương tại động Đình Hồ vừa mới bị Nhạc Phi giết chết. – Một tên bàn bên nói.
– Ha ha, vậy thì quá khỏe cho chúng ta. Dù là tên nào bị giết thì Kim quốc ta cũng có lợi.
Dương Anh xúc động lao lên, đè tên vừa nói xuống.
– Nói! Ai báo cho ngươi biết tin Thiên Vương bị giết.
– Vị nữ hiệp này …. Là đám thương buôn từ Tương Dương.
Dương Anh và Đường Hùng không nói không rằng, bỏ lại 1000 lượng rồi lên ngựa phi nhanh về dịch trạm đi thẳng về Ba Lăng huyện. Ba Lăng binh khói ngút trời, quân Tống đang ăn mừng chiến thắng. Dương Anh và Hùng phi ngựa thẳng ra bến tàu. Bọn binh lính đang bắt trói hai người lên bờ, Dương Anh và Hùng ngồi nép vào một tán cây nhìn ra.
– Là Lộ Vân Viễn và Hạ Thành, hai huynh ấy là hai đệ tử được cha muội yêu quý nhất.
Hùng vận khinh công lao ra bến thuyền, bọn binh lính bất ngờ khi có kẻ lạ lao đến, chúng rút gươm giáo hướng về phía Hùng.
– Ngươi là ai? Có biết triều đình đang phong tỏa Ba Lăng huyện hay chăng?
– Mau thả người!
– Hỗn láo, bay đâu bắt hắn lại.
Với võ công của Hùng, chỉ một loáng là bọn Tống binh cỏn con bị hạ gục toàn bộ. Chàng lao tới dùng Đoạt hồn tiêu tấn công tên chỉ huy cứu hai người của Thiên Vương.
– Tiểu thư! Thuộc hạ bất tài, không thể cứu giá Thiên Vương. Xin tiểu thư xử tử.
– Hai huynh đứng dậy đi. Muội làm thân con mà không thể về cứu cha, muội mới đáng là kẻ phải chết.
– Dương cô nương! Hai vị huynh đài! Cho phép tại hạ được nói. Thiên Vương tạ thế đó là điều không ai muốn. Nhưng người đi cũng đã đi rồi, người sống vẫn phải sống. Tại hạ tin rằng với sự tài ba của hai vị huynh đài đây, cùng với Dương cô nương sẽ sớm gây dựng lại động Đình Hồ.