thế”.
Trúc Linh ngồi phía đằng xa, người ta đang lấp đất lên mộ phần của chàng. Thu Thủy và Thanh Hường không ngừng gào thét. Họ được gào thét, còn nàng ở đây, đau thương nhưng khóc không thành tiếng, hương khói mù mịt, chàng đang nằm yên trong lòng đất. Trước mộ chàng một dòng chữ còn mới “Đường Hùng chi mộ”.
Dòng người đưa tang Đường Hùng rời nghĩa địa, Trúc Linh lặng lẽ bước tới, hai chân nàng khụy xuống. Nàng cảm nhận sự mất mát đau thương, nàng cảm nhận sự đau đớn tột cùng. Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để khi mất đi rồi mới nuối tiếc có lẽ đã muộn.
Trúc Linh òa lên khóc thật to. Nàng níu lấy bia mộ chàng mà như ôm vào lòng. Nàng nằm nhoài ra ôm lấy ụ đất, trách móc Đường Hùng sao lại bỏ rơi nàng khi tình yêu vừa chớm nở.
Từ đằng sau, bóng Đường Hùng ngồi đó, nụ cười hiền, gương mặt đầy cao ngạo đang nhìn nàng. Nàng vui mừng khôn xiết, là chàng, đúng là chàng rồi. Trúc Linh lao đến toan ôm chầm lấy chàng, nhang khói vẫn nghi ngút mờ mờ ảo ảo.
– Đường Hùng! Huynh ra đây đi! Huynh đừng đi!
Văng vẳng bên tai nàng là giọng cười đó “nàng thật đẹp, hãy sống thật tốt, ta rất yêu nàng
Lung linh bóng trắng trăng huyền ảo
Gió cợt mây đùa nỗi ngẩn ngơ
Vạn kiếp hồn trăng luôn trắc ẩn
Cho người lữ thứ vấn vương tơ.”
Trúc Linh hốt hoảng hét lên, vồ vập qua lại tìm kiếm Đường Hùng trong cơn vô vọng. Chuyện tình dang dở, hằn lên trái tim người con gái. Tiếng kêu thất thanh như xé lòng của nàng.
– Đường Hùng! Huynh đừng bỏ muội, muội yêu huynh. Muội cần huynh! Huynh đừng chết, đừng chết mà!!!