Giang Tân thôn thì nàng sẽ xa rời được chàng, quên đi chàng để khỏi đau thương, khỏi mơ mộng về người không bao giờ thuộc về mình. Nàng tựa mình vào mạn thuyền, lòng buồn miên man, vô tình bật ý thơ
Từ độ chia tay thuyền tách bến
Đi về bóng lẻ dấu cô liêu
Lục bình xuôi ngược trôi lơ đễnh
Tim tím màu hoa giữa ánh chiều
Tựa bến sông trăng vẳng tiếng đàn
Đôi bờ sóng nước vỗ mơn man
Dòng sông hờn tủi câu ly biệt
Chợt nhớ thuyền xưa nẻo ngút ngàn
Đôi mắt nàng lại đẫm lệ. Nàng còn day dứt khôn nguôi. Phải, hình như Thanh Hường nói đúng, đáng lẽ nàng phải từ biệt chàng, nhưng nàng sợ, nàng sợ trái tim yếu đuối trong nàng sẽ thỏa hiệp, sẽ không thể xa chàng. Vậy thì thôi nàng phải đi, nàng phải cố mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau này. Một tiếng thơ cất lên từ bên kia mạn thuyền làm nàng giật mình.
Vì đâu một phút tình cờ
Để hồn nhung nhớ thẫn thờ từng đêm
Vì bao ngày tháng lênh đênh
Thuyền thì nhớ bến riêng tôi nhớ nàng.
Giọng ai mà nghe vừa quen vừa lạ. Nhưng thây kệ, tức cảnh sinh tình, nàng ngâm thơ được thì người khác cũng ngâm thơ được đấy thôi. Trúc Linh ngả đầu, khẽ vuốt lại mái tóc, trong làn sương khói này, trông nàng lung linh như một thiên thần. Bên kia, tiếng thơ lại lanh lảnh đưa sang không khỏi khiến nàng chú ý.
Người đi, bỏ bến quên đò
Trót yêu nên dạ mới chờ người thương
Bến đò ngày cũ còn vương
Sông sâu nước chảy đoạn trường nam ai !
Anh đâu biết con sông dài
Em đi bỏ mặc những ngày trong nhau
Bến về người vắng đã lâu
Cây sào ai cắm để đau lòng đò.
Vẫn là kiểu ngâm thơ đó, lời thơ lạ thường nàng mới nghe lần đầu. Tuy lạ nhưng câu lục câu bát, vần bằng vần trắc đâu ra đó. Trúc Linh vội đi sang mui thuyền bên kia, chẳng có ai ngoài anh chèo thuyền cả.
– Vị huynh đài đây quả là một thi nhân. Lời thơ tuy buồn nhưng nhịp vui. Đọc lên tuy sầu nhưng khiến người ta quên sầu. Chuyện buồn gửi lời thơ, quả là tiểu muội gặp cao nhân.
– Trúc Linh cô nương quá lời! Ta chỉ là một thuyền phu, biết làm dăm ba câu cho đỡ buồn lúc đưa người qua sông.
– Huynh…! Tại… sao lại…. biết tên ….ta?