Tiếng đập cửa mạnh khiến Hùng tỉnh giấc. Bên ngoài, Thu Thủy đang réo liên hồi.
– Đường huynh! Xảy ra chuyện rồi.
Hùng bật dậy, khoác vội bộ quần áo rồi lao nhanh ra cửa.
– Thu Thủy! Chuyện gì?
– Thái thú Đại Lý vừa bị giết. Triển Chiêu và người quan phủ đang bao vây các khách điếm trong thành.
– Chúng ta tới đó xem sao.
Hùng và Thu Thủy nhanh chân lao ra ngoài, Triển Chiêu và toán người quan phủ đã đứng chờ sẵn.
– Đường huynh! Xin thất lễ, khi chưa có kết luận cuối cùng về vụ án, chúng tôi không thể để bất kỳ ai ra khỏi đây.
– Triển đại nhân! Chúng tôi muốn đến xem sự tình thế nào, mong huynh nhường đường.
– Đây là việc của quan phủ, người trong giang hồ không nên nhúng tay vào.
– Vậy thì quan phủ càng không nên giữ chân người trong giang hồ ở đây.
– Ngươi… Cái chết của Thái thú liên quan đến một số người trong giang hồ, bọn ta buộc phải làm như vậy.
– Nếu liên quan ai thì bắt giữ người đó, hà cớ gì bắt tất cả liên lụy?
– Vết thương của Thái thú là do Côn Lôn kiếm pháp gây ra. Chúng tôi đang truy tìm Thanh Hường, nhưng cũng không loại trừ khả năng có kẻ gắp lửa bỏ tay người, nên buộc phải làm như vậy.
– Xin hỏi Triển đại nhân, Thái thú chết khi nào?
– Khoảng canh hai đêm qua.
– Vậy thì không thể nào là Thanh Hường
– Đường công tử khẳng định sao?
– Ta…
Hùng không thể nói gì được nữa. Chẳng lẽ lại nói với mọi người và Thu Thủy rằng canh hai đêm qua chàng với Thanh Hường gặp nhau trong phòng. Hùng quay vào trong, thở dài.
– Đường huynh, huynh đang có suy nghĩ gì vậy?
– Có kẻ nào đó muốn đổ tội cho Thanh Hường cô nương.
– Làm sao huynh biết được?
– Thú thực, đêm qua Thanh Hường có đến tìm ta để trả thù. Nhưng ta cảnh giác, bắt giữ cô ta đến canh năm mới thả về. Nhất định cô ta không thể là hung thủ. Hơn nữa nếu là cô ta thì động cơ là gì?
– Đêm qua huynh và Thanh Hường đã ở chung sao?
– Không.. không, muội hiểu lầm rồi, chỉ là trò chuyện thôi, không có gì hết.
– Có tật giật mình, muội đã nói gì đâu.
– Thì quả thật là ta chỉ nói chuyện với cô ta thôi.
– Mặc kệ huynh, muội đâu quan tâm làm gì. Bây giờ việc chính là làm sao để ra ngoài đây.
Thu Thủy và Hùng nhìn xuống thì thấy Triển Chiêu và đám binh lính đã rời đi. Họ nhanh chóng ra ngoài nghe ngóng tin tức. Quan phủ đã cho đóng cổng thành, trong vòng 1 tuần không ai được phép ra vào thành. Quan binh đang chờ một vị quan được phái tới từ Lâm An. Cái tên Thanh Hường đã được dán trên khắp các cáo thị trong thành. Không biết giờ này cô gái đang ở đâu.
Quan binh chạy rầm rầm về phía tây thành Đại Lý, Hùng và Thu Thủy gấp rút chạy theo. Phía tây thành, một đám quan binh nằm la liệt, người ôm ngực, kẻ ôm đầu, họ vừa bị đả thương bởi một lão hòa thượng.
– Ta đây đã nói không liên quan gì đến vụ án, đừng có ngáng đường ta.
– Vị cao tăng đây là…
– Triển Chiêu, để xem hôm nay nam hiệp ngươi làm gì để giữ chân ta?
Triển Chiêu lao vào xuất kiếm nhanh nhẹn áp đảo lão hòa thượng. Thân thủ như chim én, Triển Chiêu ép sát ông ta vào vách tường. Bị ép đến đường cùng, lão vận nội lực gầm lên một tiếng. Hùng nhận ra chiêu thức, quay người ôm Thu Thủy, xoay lưng về phía trận đánh chống lại chiêu Sư Tử Hống. Triển Chiêu bất ngờ, bị bật ra, thổ huyết. Đám lính vung gươm đao xung quanh lão ta, thủ thế tấn công. Triển Chiêu toan đứng dậy nhưng ngay lập tức lại sụm xuống.
– Ha ha ha! Tưởng ngươi tài ba thế nào, không ngờ lại kém cỏi đến vậy.
– Nếu Triển huynh bị thương rồi, thì để tại hạ tiếp tiền bối vài chiêu. – Hùng nhảy lên trước thách thức lão hòa thượng
– Ngươi là người ở đâu?
– Người luyện võ, thử chiêu mới xưng danh tánh. Mời!
– Được!
Lão hòa thượng lao vào dùng quyền pháp thiếu lâm liên tục đánh về phía Hùng. Chàng không hề sơ hở, né tránh toàn bộ những cú đấm đầy cường lực đó. Biết không thể né tránh mãi, chàng nhảy lên cao thi triển Bất Động Minh Vương rồi lao vào ra quyền tấn công lại ông ta. Bổn cũ soạn lại, ông ta lại chuẩn bị thi triển Sư Tử Hống thì Hùng lao đến áp sát với tốc độ cực nhanh, cú đấm đầy cường lực và nhanh như Đạt Ma qua sông tung về phía lão hòa thượng. Ông ta trở tay không kịp, thọ thương ngã nhào ra đất.
– Ngươi là ai? Tại sao lại dùng được quyền pháp Thiếu lâm cao cấp?
– Tại hạ Đường Hùng. Đã thất lễ với vị tiền bối đây. Huyền Giác đại sư là Thái sư phụ của tại hạ.
– Ngươi là con trai của tên phản đồ. Ta sẽ …
Ông ta định nhào lên tấn công Hùng, nhưng thọ thương quá nặng nên ngất đi. Từ đằng xa, một người lao đến phía sau Hùng. Thu Thủy thấy vậy rút đao, chặn hắn lại.
– Ngươi muốn gì?
– Đường công tử! – Hắn không để ý đến Thu Thủy.
– Vị huynh đệ đây, có quen biết với tại hạ sao?
– Thuộc hạ là Lưu Hồ Vinh, là đường chủ dưới trướng Vương Tiền sứ. Gặp lại Đường công tử ở đây quả thật là quá vui mừng. Bang chủ và toàn thể anh em trong bang rất thương nhớ huynh.
Thu Thủy, Triển Chiêu và tất thảy mọi người chưa hết kinh ngạc về thân thế của Đường Hùng lại một phen náo động. Một thanh niên như vậy mà có ảnh hưỡng cực kỳ lớn đến Thiên vương bang, một bang phái nổi như cồn suốt mấy năm qua. Không biết đằng sau con người này còn là những bí mật kinh khủng nào khác.
– Lưu huynh đến Đại Lý làm gì?
– Thưa công tử, thuộc hạ được Vương Tiền sứ giao cho nhiệm vụ mở dược điếm tại Đại Lý phủ. Sau khi điều chế được Hồi thiên đan, giang hồ sĩ tử đến Ba Lăng mua thuốc ngày càng nhiều. Bang chủ có ý định mở dược điếm ở tất cả các thành thị thôn trấn để bán thuốc.
– Cũng trưa rồi, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện nhé. Đây là Thu Thủy cô nương, một vị bằng hữu của ta.
– Mong công tử thứ lỗi, công việc khá nhiều, thuộc hạ chỉ ra chào hỏi người. Thuộc hạ còn nhiệm vụ phải làm.
– Được, hẹn gặp lại. Cho ta gửi lời hỏi thăm đến Dương bang chủ và mọi người nhé.
– Thuộc hạ xin phép cáo lui.
– Kiếu!
– Đường công tử! Đa tạ lúc nãy đã ra tay giúp đỡ Triển Chiêu.
– Triển đại nhân, giang hồ chỉ là tỉ thí võ công, tại hạ chưa hề có ý giúp quan phủ bắt người. Thất lễ!
Triển Chiêu lắc đầu nhìn vẻ cao ngạo của Đường Hùng. Vốn dĩ người Thiên Vương bang đâu ưa gì quan phủ. Nhưng từ khi gặp mặt, chưa bao giờ anh ta thấy Hùng thi triển võ công Thiên Vương bang. Hơn nữa lúc nãy lại còn nói ra thân thế liên quan Thiếu lâm tự. Tên hòa thượng kia lại còn rất tức giận khi biết về cái tên đó. Bao suy nghĩ trong đầu khiến Triển Chiêu cau mày.
– Đường huynh! Huynh còn giấu muội bao nhiêu chuyện?
– Giấu muội nghĩa là sao?
– Huynh chưa từng nói cho muội biết rằng mình là đệ tử thiếu lâm, cũng không cho muội biết huynh là nhân vật quan trọng của Thiên Vương bang.
– Kỳ thực ta không phải đệ tử Thiếu lâm, cũng không phải người của Thiên Vương bang, vậy làm sao ta thừa nhận với muội cho được.
– Vậy còn người lúc nãy là thế nào? Tại sao huynh lại sử dụng võ công Thiếu lâm, hơn thế nữa lại là quyền pháp cao cấp Đạt Ma Độ Giang?
– Là Thái sư phụ lén dạy cho ta, còn mối quan hệ với Thiên Vương bang là do ta góp chút tài hèn giúp Dương bang chủ gây dựng bang nên được vài kẻ biết đến, chứ không có can dự vào chuyện bang phái của họ.
Thu Thủy nghe vậy nên cũng không muốn hỏi thêm. Nàng biết chắc Hùng đã không muốn nói thì có hỏi cũng phí công. Họ cùng nhau đi về khách điếm. Giang hồ một lần nữa truyền tai nhau về một chàng trai trẻ, võ công cái thế. Người của các phái từ nay lại phải quan tâm đến một cái tên mới ĐƯỜNG HÙNG