bung ra.
– Tại sao ngươi lại quan tâm ta như vậy? Nói thật cho ta biết đi.
– Ta rất thích muội – Hùng nắm lấy tay Thanh Hường.
– Ngươi…
– Muội có một đôi mắt rất giống mẹ ta. Đôi mắt u sầu, đầy tâm sự. Ta chỉ là muốn quan tâm, cùng muội trải qua những u sầu đó.
– Huynh…ngươi không hiểu được ta đâu. Lần sau gặp ta nhất định không để ngươi ức hiếp.
– Cô còn chưa cho ta biết tên.
– Ta là Hà Thanh Hường.
Thanh Hường vụt ra cửa, lao nhanh vào màn đêm. Hùng nhìn theo lưu luyến. Chàng khẽ đóng cửa leo lên giường ngủ.
Thanh Hường lao ra màn đêm, hai mắt nàng đẫm lệ. Nàng đã cô độc bấy lâu, chẳng ai quan tâm đến nàng ngoài người cha khốn nạn. Thế mà bây giờ có một chàng trai đã lên tiếng nói thích nàng, lại còn quan tâm nàng như vậy. Chút sung sướng hạnh phúc khiến nàng rưng rưng. Nhưng cái tự ái trong lòng khiến nàng không thể mềm lòng được. Hắn dám làm nhục nàng trước bao nhiêu người. Nàng không thôi nghĩ ngợi về gương mặt ngông nghênh đầy cá tính của Hùng, cái mặt đáng ghét nhưng đầy nam tính ấy khiến nàng đầy những suy nghĩ trằn trọc. Thanh Hường thiếp đi trong tâm trạng đầy lo lắng, suy tư về một người đàn ông kì lạ.