Thanh Hường tựa lưng vào tường thành, nước mắt cô giàn giụa lên hai gò má. Chẳng lẽ cứ tránh né ông ta mãi, dù sao đó cũng là cha của nàng. Nhưng những chuyện đã xảy ra khiến nàng không khỏi đau đớn, đã hơn một năm nay nỗi đau đó vẫn luôn day dứt nàng, khiến nàng uất hận, quyết tâm rời bỏ Côn Lôn.
– Cha mẹ! – Thanh Hường cất tiếng gọi vang lanh lảnh từ chân núi Côn Lôn.
– Thanh Hường, con mau xuống núi, đừng lên đây nữa!
Tiếng của mẹ khiến Thanh Hường càng thêm tò mò bước lên trên. Cha mẹ nàng đã đi từ sáng hôm qua, đến hôm nay vẫn chưa về. Mọi người trong phái hết sức lo lắng. Thanh Hường quyết tâm leo lên những bậc thang trên vách núi, cố tìm r acha mẹ mình. Tiếng la lối rên rỉ càng ngày càng gần, Thanh Hường nhận ra đó là tiếng của mẹ mình.
– Cơ Tử! Chàng…aaa…aaa.ư ư…chết thiếp!! Aa…aaaa…tỉnh lại đi chàng!
– Gừ gừ!! Hừm hừm!!!
Thanh Hường nhảy lên chòi gần đó. Nàng thảng thốt nhìn xung quanh, dưới sàn nhà là Tiểu Như không một mảnh vải che thân, đang nằm bất động, không còn thở nữa. Mẹ nàng đang khom người, đưa mông ra, phía sau cha nàng đang đẩy vào một cách dã man.
– Cha! Cha làm gì vậy?
– Mau chạy đi Thanh Hường, mau lên…Á aaa…aaa
Tiếng la thất thanh, mẹ nàng bị đẩy ra ngất đi, nằm thu lu một góc. Tuyền Cơ Tử mắt như ngây dại, đờ đẫn nhìn Thanh Hường. Ông ta không còn là chính mình nữa, nhanh như cắt lao vào Thanh Hường như con hổ đói săn mồi. Thanh Hường không kịp phản ứng gì cả, nàng chỉ kịp la lên một tiếng “Cha” rồi im bặt ú ớ vì môi lưỡi ông ta đã chụp vào miệng nàng một cách thô bạo. Hai tay ông ta kéo mạnh áo quần nàng xuống, xé nát tất cả. Thanh Hường giơ chân đạp vào bụng ông ta, Tuyền Cơ Tử gầm gừ vung tay tát một cú như trời giáng khiến cô bé như muốn lịm đi, quá sợ hãi, cô bé để mặc cho ông ta kéo dần những mảnh vải ra khỏi người mình, nước mắt lưng tròng.
– Hu hu hu! Cha!!!…cha…mẹ…
Tuyền Cơ Tử không còn biết gì nữa, ông ta không còn nhận ra dưới tay mình là cô con gái bé bỏng. Hai tay ông ta giật mạnh chân nàng lên, kéo ngược háng nàng lên kề ngay miệng, liên tục bú mút lên cái lồn non tơ của con gái. Rồi Cơ Tử đặt Thanh Hường xuống, banh chân nàng ra, nằm đè lên, khẽ đẩy con cặc cứng ngắc vào giữa khe lồn mà nhấp nhẹ vào. Cái lồn trinh của Thanh Hường không chịu được con cặc quá khổ của ông ta, khiến nó cứ trượt ra liên tục. Quá tức giận, Tuyền Cơ Tử giơ tay chọc mạnh vào lỗ lồn của Thanh Hường khiến cô bé đau thốn kinh khủng.
– Á á á! Chaaaaaaa!!!!!! Aaaaa!!!!
Tiếng thét chói tai của Thanh Hường cùng với đó là đôi mắt nhắm lại, cô bé ngất đi. Hai tay Tuyền Cơ Tử tiếp tục móc ngoáy lồn con gái. Rồi ông ta rút tay ra, mút mút những giọt máu trinh còn dính trên tay, khẽ cúi người liếm xuống khe lồn cô gái, mút sạch những giọt máu đang chảy ra. Ông ta nhiễu từng đợt nước bọt vào lồn cô bé. Thanh Hường không ngất được lâu, cảm giác nhột nhạt dưới hạ thể khiến cô bé tỉnh giấc. Khẽ khép hai chân lại nhưng Tuyền Cơ Tử lại banh nó ra, nằm đè lên người cô bé, lần này ông ta canh thật chuẩn rồi đẩy mạnh mông xuống, con cặc nóng hổi xé toang lồn trinh nguyên của cô con gái mà chui vào hoàn toàn. Hai con mắt Tuyền Cơ Tử long sòng sọc, gương mặt đầy dâm đãng, ông ta cười lớn vang cả khu núi rồi liên tục nhấp cặc vào lồn Thanh Hường.
– Ha ha ha! Ha ha ha ha!!!
– Cha…ch..aaa….đau quá!! Cha ơi! Huh u hu!
Thanh Hường nằm im dưới sức nặng và cơ thể vạm vỡ của Tuyền Cơ Tử. Bây giờ trong mắt ông ta, là con cái với cái lồn trinh trắng hấp dẫn. Độ bót của Thanh Hường khác xa với vợ ông. Chẳng vì thế mà ông đã hiếp chết Tiểu Như và vợ còn đang vật vã nằm dưới sàn. Con cặc của Tuyền Cơ Tử ra vào trong lồn của Thanh Hường một cách đều đặn, ngày một dễ dàng hơn. Bởi dưới kia, Thanh Hường bắt đầu quên đi cảm giác đau, thay vào đó là cảm giác sướng đang chiếm lĩnh cô bé. Nước lồn bắt đầu chảy ra khiến con cặc của Cơ Tử ra vào trơn tru hơn. Thanh Hường bắt đầu rên lên, khe khẽ.
– Ư ư!! Ahha! Ohh! Cha ơi!!! Aaaaa…
Cơ Tử cúi xuống cắn lên vai Thanh Hường, gia tăng nhịp nắc khiến căn chòi rung lắc khinh khủng. Bà vợ tỉnh lại thấy chồng đang hiếp dâm con gái thì hoảng sợ, bà ta cố vùng dậy dùng chút hơi tàn nhảy vào kéo chồng mình ra. Thanh Hường đang trong cơn đê mê với con cặc quá khổ của cha, bất chợt khựng lại vì ông ta không nắc nữa. Nàng mở mắt nhìn ông ta thì thấy ông vung tay tung chưởng khiến mẹ mình bay ra đập đầu vào cột, phun máu tươi, chết tại chỗ. Chưa kịp phản ứng gì, Tuyền Cơ Tử lại gia tăng nhịp nắc, cái lồn nàng đang phản bội chủ, nó đang sướng khoái vô cùng. Tuyền Cơ Tử nắc mạnh rồi phun tinh trùng ào ạt vào lồn cô con gái bé bỏng. Ông ta xuất tinh xong liền kéo ngược Thanh Hường lên tung chưởng định giết chết cô bé. Quá sợ hãi, Thanh Hướng giơ chân đạp mạnh, bật ra khỏi ông ta lăn xuống vách núi. Thanh Hường còn nghe tiếng gầm gừ dữ tợn của cha trên căn chòi nhỏ. Nàng thiếp đi trong tình trạng trần truồng.
Thanh Hường mở mắt ra thấy mình nằm trong chăn, bên cạnh là bếp lửa. Cô giật mình bật dậy, sợ hãi, toàn thân còn ê ẩm. Cái lồn còn đau rát kinh khủng.
– Cô gái tỉnh rồi sao? Cô ngủ hơn 8 canh giờ rồi đó. Ăn chút cháo đi cho khỏe.
– Bà lão, bà đã cứu cháu sao?
– Ta thấy cô nằm ở dưới vách núi, trần truồng. Chuyện gì qua cũng qua rồi, không cần quá đau thương. Kẻ đã làm nhục cô cũng không nghĩ cô còn sống nữa, hãy đi xa núi Côn Lôn này, tìm một chỗ mà nương náu tấm thân.
– Đa tạ lão bà! Thanh Hường giờ không chốn nương thân, chẳng biết đi đâu.
– Nếu không ngại thì ở lại đây với ta. Ta cũng ở một mình, có người bầu bạn cũng tốt.
Thanh Hường ở với bà lão được hơn 2 tháng thì người Côn Lôn tới tìm và giết chết bà, đòi bắt nàng về. Mối hận của nàng dành cho Tuyền Cơ Tử càng lớn hơn nữa. Nàng đổi sang họ Hà như minh chứng cho sự cắt đứt mối liên hệ giữa mình và Côn Lôn. Tuy nhiên, sau khi ra ngoài, nàng vẫn thường xuyên cứu giúp người của Côn Lôn, khiến cho Tuyền Cơ Tử luôn mong ngóng đưa cô con gái về núi, chuộc lại lỗi lầm.
Mải mê nghĩ ngợi về quá khứ, chợt Thanh Hường cảm thấy nhớ lại cảm giác lúc đó. Chắc chắn đó là cảm giác thích thú, không phải, chỉ là cảm giác tội lỗi thôi. Nàng đang đấu tranh nội tâm ghê gớm, không thể thỏa hiệp rằng nàng đã sung sướng trong cuộc cưỡng hiếp tàn ác đó được, vậy thì cảm giác lúc đó là gì. Tại sao mấy tháng nay nghĩ tới là nàng rạo rực, thèm muốn cảm giác ấy như vậy. Bỗng nàng nhớ tới tên tiểu tử lúc chiều đánh mình, nàng vụt dậy, lao về phía khách điếm nơi Hùng tá túc.
Khẽ đục một lỗ lên cửa sổ, Thanh Hường thổi một hơi thuốc mê vào phòng. Tên này thân pháp nhanh nhẹn, phải dùng cách này với hắn mới xong. Chờ một lát nàng, bịt mặt, che mũi bước vào phòng. Chừng đó thời gian chắc chắn tên tiểu tử này đã ngất đi rồi. Nhìn quanh không thấy người đâu, Thanh Hường lo lắng định lao ra thì thấy đau nhói dưới chân. Dưới đầu gối nàng đã có 2 cây phi tiêu ghim vào, Thanh Hường ngả người, từ xa một chiếc ghế lướt tới đón lấy nàng. Tất cả diễn ra nhẹ nhàng không một tiếng động.
– Khách tới, phải mời cho đúng lễ nghi phải không cô nương?
– Ngươi! Ngươi định làm gì ta?
– Đáng lẽ ta phải hỏi cô chứ, cô là người đến đây tìm ta mà.
– Ngươi…
Thanh Hường vung kiếm định đánh Hùng, nhưng chợt thấy tay mình không còn chút sức lực, toàn thân tê dại.
– Tên khốn, ngươi đã hạ độc.
– Cô nương cũng vừa mới đánh thuốc mê ta còn gì. Cái này gọi là không nên dùng độc với kẻ biết dùng độc, cô nương ngây thơ quá.
– Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy.
– Nếu muốn giết cô thì ta đã giết lâu rồi. Nhưng giết một cô gái đẹp như vậy e là đáng tiếc quá.
Hùng đưa tay nâng nhẹ cằm Thanh Hường lên, cô gái quay mặt đi ngay tức khắc.
– Ngươi đừng đụng đến ta, nếu dám làm gì, ta cắn lưỡi ngay tức khắc.
– Cô nương chớ vội, ta còn chưa làm quen với nhau mà. Ta vẫn rất tôn trọng cô mà.
Hùng nhanh tay bóp miệng Thanh Hường, đẩy một viên thuốc vào cho cô ta nuốt, rồi rút hai thanh phi đao ra.
– Cửa chính ở đó, bây giờ cô có thể đi được rồi. Nhưng ta nói trước là ta không muốn cô đi, ta muốn hỏi cô vài điều. Nếu đồng ý thì ta sẽ đóng cửa.
Thanh Hường không nói gì, cô vẫn ngồi im trên ghế. “Với thủ pháp của hắn, mình e là khó thoát. Không biết lúc nãy hắn cho mình uống gì, nhưng đã khỏe hẳn, muốn giao đấu bây giờ không khó. Nhưng nếu đã trị thương cho mình thì hẳn hắn ta đã có bài tẩy rồi.”
– Ngươi muốn gì?
– Cô nương hỏi vậy chắc là không muốn đi rồi.
Hùng vung tay đóng cửa, phóng hai cây phi đao, ghim chặt hai cánh cửa lại.
– Ta là Đường Hùng, nhìn thấy cô nương võ công rất khá, nhưng hành sự lạnh lùng, đôi mắt lại thoáng nét u sầu kì lạ. Ta có thể quan tâm đến cô nương một chút không?
– Ngươi dàn dựng tất cả các thứ này chỉ là để quan tâm ta thôi sao?
– Phải, ta rất quan tâm cô nương.
– Tại sao lại phải như vậy?
– Ta không biết, chỉ là ta cảm thấy thích như thế.
– Ngươi nghĩ thích gì là được ư?
– Ta xưa nay thích gì thì làm cái đó, chưa bao giờ ta nghĩ cái mình thích mà ta không dám làm.
– Ngang tàng.
– Đó là khí chất của ta.
– Ngươi nói ngươi họ Đường, vậy ngươi là người Thục.
– Phải, cô cũng biết à? Ta từng nghe cha… à một người nói về gia tộc họ Đường.
– Cô không thích nhắc đến cha mình sao?
– Ngươi không nên hỏi câu đó.
– Tại hạ rất xin lỗi. Vậy cô nương đi đi.
Hùng vung tay, hai cây phi đao bay ngược về, chui ngay vào tay áo, cánh cửa mở