Ánh nắng nhạt xuyên qua khe lá, chiếu thẳng xuống mắt làm Hùng nheo mắt lại. Chàng và Thu Thủy đang nghỉ chân dọc đường, không khí cuối mùa thu khiến lòng người buồn rười rượi. Hùng quay sang nhìn Thu Thủy, cô gái đang khẽ lấy tay chấm chấm mồ hôi trên trán. Cái cổ thon thon trắng ngần, lấm tấm mồ hôi bết vài cọng tóc tơ gần sau gáy, nhìn nàng lúc này sao mà dễ thương đến thế. Tiếng binh khí vọng lại ngày một gần, hai đám giang hồ đang đuổi đánh nhau liên tục tiến lại gần chỗ chàng và Thu Thủy. Cả hai nhìn nhau rồi sẵn sàng thủ thế, nếu có chuyện bất lợi sẽ ra tay ngay. Họ vẫn chăm chú theo dõi trận chiến ngoài kia.
– Võ Đang là danh môn chính phái, không ngờ lại vì lợi ích sẵn sàng truy đuổi, đả thương người khác.
– Đừng nói nhiều, mau giao tấm bản đồ cho ta, nếu không hôm nay đừng hòng toàn mạng trở về.
– Ta đã nói rồi, tấm bản đồ giờ đã về tay Cái Bang rồi, người Côn Lôn không còn giữ nữa, muốn tìm thì sang Dương Châu gặp tên ăn mày Hà Nhân Ngã mà hỏi đệ tử của hắn.
– Già mồm! Hôm nay ta xem ngươi có bao nhiêu tài cán mà dám đùa với ta.
Toán người Võ Đang lại múa kiếm lao vào tấn công. Bọn người của Côn Lôn dường như yếu thế, đánh một hồi bị thương toàn bộ, tiếp tục bỏ chạy. Nhưng đột nhiên chúng ngã nhào ra đất, toàn thân choáng váng.
– Là Thất Tinh Trận sao? Xem ra hôm nay ta khó lòng thoát khỏi, nhưng quả thật ta đã không còn giữ được tấm bản đồ. Các ngươi hãy tha cho bọn ta.
– Được, để ta giết chết ngươi rồi moi ra tấm bản đồ cũng chưa muộn.
Toán người Võ Đang nhào tới định giết chết bọn người Côn Lôn thì từ đâu hàng trăm thanh kiếm bay tới, tấn công tới tấp. Rồi mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét ngút trời, đánh thẳng xuống đầu bọn chúng. Tất thảy hôn mê, ngã lăn ra đất, kẻ chết người bị thương nghiêm trọng. Chiêu thức vừa dứt, một cô gái nhảy từ trên cao xuống, trên lưng cô đeo 3 cây kiếm, tay cầm đao chỉ thẳng vào tên đệ tử Võ Đang lớn giọng
– Côn Lôn và Võ Đang xưa nay nước sông không phạm nước giếng, há chi ngươi đả thương còn muốn giết đệ tử phái ta?
– Ngươi đã đả bại được ta, muốn chém muốn giết thì tùy, ta không oán trách nửa lời.
– Được ta cho ngươi toại nguyện, dù sao cũng chỉ còn có mình ngươi, sống cũng chẳng làm được gì.
Cô gái vừa dứt lời, vung dao lên, một cơn cuồng phong kéo đến tung tên Võ Đang lên cao rồi quật xuống chết ngay tại chỗ. Thủ pháp dứt khoát, lạnh lùng và có phần man rợ. Cô gái toan bước đi, thì tên đệ tử Côn Lôn gọi lại.
– Tiểu thư, trưởng môn nhân nhiều lần cho người đi tìm tiểu thư, mong tiểu thư một lần về gặp ông ấy, ông ấy rất mong nhớ cô.
– Nói với ông ta, tôi không có một người cha như ông ta. Thanh Hường này và Côn Lôn phái không có liên quan gì nữa.
– Tiểu thư…
Cô gái lao nhanh lên ngựa, phi vút về phía Đại Lý phủ. Hùng và Thu Thủy nhìn nhau mà cảm thấy lạnh xương sống. Cô gái còn khá trẻ, nhưng nội lực vô cùng thâm hậu, cách ra đòn nhanh, man rợ, cách nói chuyện khí khái khác thường, võ lâm quả là nhiều người tài giỏi, nhiều chuyện lạ. Chắc chắn đó là con gái của chưởng môn Côn Lôn. Nhưng chuyện gì đang xảy ra với cô gái thì cả Hùng và Thu Thủy còn đang băn khoăn. Họ cũng nhanh chóng lên ngựa chạy về hướng Đại Lý.
Hùng và Thu Thủy đến một quán ăn trong thành, họ ngồi vào bàn, bất ngờ bên cạnh lại là cô gái lúc chiều mới gặp. Thu Thủy cảm thấy có vẻ hơi sợ sợ thủ pháp của cô gái. Riêng về phần Hùng, chàng có gì đó khá tò mò về cô ta. Đôi môi đỏ mọng, dáng người thanh thoát, nhưng ẩn dấu trong đôi mắt là một nét gì đó buồn sâu thẳm. Đám người trong quán ăn liên tục nói về những trận chiến trong chốn giang hồ để tranh giành tấm bản đồ. Thì ra trận chiến lúc chiều Hùng chứng kiến chỉ là một phần nhỏ trong bức tranh hỗn loạn mà cả võ lâm đang vẽ lên. Bỗng từ bàn bên cạnh, một lưỡi kiếm bay sang, Hùng giật mình phóng đũa sang đỡ lại, thanh kiếm bật ngược lại, Hùng đưa tay chụp lại cây đũa, gắp mì ăn bình thường. Cả quán ăn ngừng ồn ào, tất cả mọi sự chú ý dồn về phía Hùng và cô gái.
– Ngươi tại sao lại cứ nhìn trộm ta, phải chăng là có ý đồ.
– Vị cô nương đây, tại hạ chỉ là cảm thấy cô nương sắc nước hương trời nên có để tâm chú ý. Chẳng lẽ giang hồ lại cấm cả việc nhìn trộm gái đẹp sao?
Cả quán ăn cười ầm lên vì câu nói của Hùng. Thu Thủy cũng vốn biết tính chàng hay đùa giỡn nên cũng khẽ mỉm cười. Riêng cô gái thì vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, lại vừa được khen nên không biết nói gì. Cô vung tay, 3 cây kiếm cắm lên cột nhà.
– Kẻ nào còn cười ta giết chết kẻ đó. Bổn cô nương hôm nay tâm trạng không vui, đừng thử thách ta.
– Vậy xem cô em có bao nhiêu bản lĩnh. – Một tên ngồi bàn phía sau bước tới, ra vẻ ta đây.
Lập tức cô gái đập bàn, hai thanh kiếm từ cột nhà, lao vút đến chỗ hắn. Hùng nhanh trí phóng hai cây đũa làm đổi hướng hai cây kiếm. Tuy nhiên chỉ làm cây kiếm đâm lệch từ cổ xuống vai. Bị cứa hai nhát, tên đó vội vã bỏ đi, đám người khác lần lượt rời bỏ khỏi quán. Cũng may là lúc nãy Hùng đã cứu hắn, nếu không giờ trên cổ hắn là hai thanh kiếm đâm vào rồi, vậy mà hắn không thèm cảm ơn một tiếng. Trong quán ăn chỉ còn 4 bàn ngồi lại, một chàng trai ngồi ở phía ngoài cửa sổ, hai kẻ ngồi phía sau Hùng và Thu Thủy.
– Ngươi dám ngăn cản ta sao?
– Cô nương đây thủ pháp nhanh nhẹn, ra tay quá lạnh lùng, tại hạ nghĩ nên dành đường sống cho hắn.
– Ngươi có bà con họ hàng với hắn sao?
– Tại hạ không có.
– Vậy thì đừng xen vào, nếu không đừng trách thanh đao này.
– Ở đây người ta buôn bán, mong cô nương đao hạ lưu tình.
Hùng rút phi tiêu, phóng ngay vào tay cầm đao của cô gái. Cô ta giật mình không né kịp, cánh tay ê ẩm, không còn sức dùng đao. Ba người xung quanh ngừng ăn, lén nhìn trộm sang Hùng. Bọn họ đang hết sức chú ý đến kẻ lạ mặt này.
– Quân hạ lưu, dùng ám khí tấn công ta.
– Ta hạ lưu cũng được nhưng xưa nay chưa từng giết người vô tội. Cô nương, đã thất lễ, đây là thuốc giải, mau dùng nếu không 7 canh giờ nữa độc phát công tâm sẽ không toàn mạng.
Người Côn Lôn nghe đến độc là sợ hãi. Cô gái nhanh chóng nuốt viên giải độc rồi lao ra cửa sổ rời đi.
– Mối nhục này, ta nhất định sẽ tìm ngươi để tính sổ, đợi đó.
Hùng cười cười rồi ngồi xuống, tiếp tục ăn mì. Thu Thủy nhìn chàng, rõ ràng là Hùng đang muốn thể hiện trước mặt cô gái kia. Nghĩ tới đó, cô bất chợt cảm thấy khó chịu, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tuông kì lạ.
– Xem ra Đường huynh đã gây ấn tượng mạnh với tiểu thư Côn Lôn rồi.
– Muội nói gì vậy, ta chỉ là muốn dạy cho cô ta một bài học thôi mà.
– Bài học gì, cánh đàn ông các huynh, ai mà không biết. Thảo nào trưởng môn nhân của muội…
– Trưởng môn nhân của muội thì sao?
– Thôi bỏ đi, ăn nhanh rồi đi. Chúng ta bị chú ý quá nhiều rồi.
Thu Thủy nói tránh về việc trưởng môn của Thúy Yên cấm tuyệt đối đệ tử giao du với đàn ông. Cô cũng lo sợ việc mình và Hùng như vậy không biết tương lai sẽ làm sao. Họ ăn xong rời quán ngay, mà không hề biết, bóng người đang theo dõi mình. Thu Thủy quá rành Đại Lý, cô dẫn Hùng đi mấy vòng thăm các khu vực. Không biết vì lý do gì, hôm nay Hùng đòi đi suốt, đến gần khuya mới về. Bất chợt chàng khựng lại.
– Đã theo nhau từ chiều, tại sao không ra đây trò chuyện, chẳng lẽ huynh đài định theo bọn ta đến khuya sao?
– Ai? Ai theo dõi chúng ta sao? – Thu Thủy ngạc nhiên nhìn Hùng rồi dáo dác mắt xung quanh.
Từ trên nóc nhà chàng trai lúc chiều nhảy xuống trước mặt Hùng và Thu Thủy, bộ pháp ảo diệu, bước đi nhẹ nhàng như bay, không để một tiếng động. Hùng nhận ra lúc đi ngang hồ sen trong thành khi thoáng thấy bóng anh ta trên mặt nước.
– Vị công tử đây quả thật tài trí, Triển mỗ đã ẩn thân như vậy mà vẫn nhìn ra.
– Ra là nam hiệp Triển Chiêu, không biết huynh theo tại hạ lâu như vậy là có ý gì? Tại hạ xưa nay không hề phạm tội, hành sự rõ ràng, chưa gây hấn với quan phủ, chẳng hay quan phủ muốn bắt tại hạ vì tội gì?
– Công tử quá lời. Chỉ là lúc chiều Triển mỗ thấy huynh phong thái ung dung, không hề sợ hãi trước Thanh Hường, thấy rất cảm phục, muốn biết cao danh quý tính để tiện xưng hô.
– Triển đại hiệp quá lời rồi, tại hạ là Đường Hùng. Nếu đã biết nhau, xin mạn phép đừng theo dõi nhau nữa. Đường Hùng mạn phép đi trước.
Thái độ ngông nghênh của Hùng không khỏi làm Triển Chiêu bực mình. Anh ta quay người đi nhanh về phía phủ nha. Hùng và Thu Thủy thuê khách điếm và ngủ lại qua đêm.