dù sao cô cũng là một người xuất thân từ bán bảo hiểm, dạng người nào mà chưa từng thấy qua , cho nên Hạ Hà Tuệ tuyệt sẽ không bởi vì một câu cự tuyệt của Đinh Nhị Cẩu mà bỏ cuộc, với lại Đinh Nhị Cẩu tuy uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu của cô, nhưng vẫn chưa nói thẳng ra là không còn đường hy vọng.
– Tiểu Đinh , nếu mà không giải quyết được chuyện này, chị hiện tại sẽ không giống như là người đàn bà đã có chồng nữa , em có biết là mỗi khi về đến nhà thì vắng lặng như tờ, mặc dù mình mang tiếng là đàn bà có chồng, nhưng người chồng thì ở tận nơi nào, chuyện gì cũng đều không trông cậy gì được vào.
Tiểu Đinh , em cứ nói đi , em muốn cái gì , hoặc là có điều kiện gì , chỉ cần em nói ra , chị đều đáp ứng cho em , chỉ cần đem chồng chị Thạch Lỗi từ trấn Độc Sơn Trấn chuyễn công tác về gần đây là được.
Đã có vài ly rượu uống vào, hơi men bốc lên nên Hạ Hà Tuệ nói lời có chút quá khích động , có ý một lòng quyết đánh đến cùng về chuyện này .
Đinh Nhị Cẩu nhấp một hớp rượu, nhìn người đàn bà bên cạnh, sắc mặt cô ửng đỏ, thêm có hàm súc thú vị rồi, thật sự là càng ngắm càng quyến rũ động lòng người, cái mũi tinh xảo đẹp đẽ răng ngọc, mắt hạnh môi đỏ trơn mềm, vóc người dong dỏng , má đào đường cong ưu mỹ tiếp theo cái cổ thẳng tắp thanh tú động nhân.
– Thật sự điều kiện gì cũng có thể?
Đinh Nhị Cẩu mỉn cười hỏi.
– Ừ, em cứ nói đi , chỉ cần chị có thể làm đến.
Hạ Hà Tuệ một cầm ly rượu, một mặt lắng nghe Đinh Nhị Cẩu nói, chàng trai này tuổi còn trẻ , cứ tưởng rằng là dể dàng ứng phó , mình đã đưa hắn số tiền bồi thường xem như là nhân tình, lại mời hắn ăn bữa cơm, nếu cần đưa thêm cho hắn một ít tiền cũng được , nhưng bây giờ xem ra, Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là người dễ đối phó .