với Khấu Đại Bằng , dù sao ở trong chốn quan trường, hắn vẫn còn là một chú gà con mới ra ràng.
Khi hắn cố gắng đưa Hồ Giai Giai tới gần để dựa vào nhánh cây to chủ tịch Trọng Hải, hành động của hắn như một tác dụng bắc cầu , nhưng một khi hai người đạt được thỏa thuận khép lại , như vậy hắn Đinh Nhị Cẩu sẽ ở vị trí nào, là một đại quản gia dưới sự lãnh đạo của một ông chủ sao?
Trọng Hải trở lại trong văn phòng ngồi xuống không bao lâu , thì Hồ Giai Giai tự mình gõ cửa tiến vào.
Nhìn người tới là Hồ Giai Giai, Trọng Hải vẫn là một bộ bộ dáng nghiêm túc , nhìn cô rồi hỏi:
– Phó chủ nhiệm Hồ , hẹn gặp tôi có chuyện gì sao?
Hồ Giai Giai nhìn thấy chủ tịch Trọng Hải vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười nói:
– Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn tìm lãnh đạo để nói vài lời.
Trọng Hải nói:
– Phó chủ nhiệm Hồ muốn trò chuyện gì vậy?
Vừa nói Trọng Hải vừa bước ra khỏi cái bàn làm việc và đến bộ ghế salon tiếp khách ngồi đối diện với Hồ Giai Giai nói tiếp.
– Mời cô ngồi.
Hồ Giai Giai kéo qua một cái ghế đôn rồi ngồi xuống.
– Cám ơn chủ tịch.
Cô thoải mái ngồi xuống, cái váy công sở vốn là hơi ngắn không phủ quá đầu gối, cô lại ngồi xuống thấp, toàn bộ chính giữa ở trong cái váy thấp thoáng toàn bộ bại lộ tại trước mặt Trọng Hải, ông liếc nhanh qua thì thấy bên trong nở nang cũng giống như thân thể của cô, cái quần lót màu trắng căng phồng, không khỏi nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, Hồ Giai Giai như là vô tình, cặp đùi hơi mở, bên trong cái quần lót viền tơ một đám lông mu đen nhánh trực tiếp xuyên thấu qua cái quần lót trắng khá mỏng để cho Trọng Hải nhìn xem không sót cái gì.