chuyện gì đã xảy ra.
Trần Quân Vĩ nghe xong những lời của Hoắc Lữ Mậu nói, cũng thấy có lý , nhưng ông ta vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Lữ Mậu , ông ta muốn từ trong ánh mắt của Hoắc Lữ Mậu có nhìn ra điểm dối trá hay không, Hoắc Lữ Mậu bị trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ nhìn như vậy cũng có chút sợ hãi , nhưng chuyện mập mờ liên kết giữa ông và Trịnh Tam Gia kia không có ai biết , cho dù là Trịnh Tam Gia có khai ra , cũng sẽ không có ai tin .
– Hoắc Lữ Mậu , chuyện này dù ông biết hay không biết tôi cũng chẳng quan tâm đến, ngay bây giờ ông lập tức điều tra ngay, nếu làm không được thì ông chuẩn bị về lại thị trấn Lâm Sơn đi, tôi biết ông là cảnh sát thâm niên lão luyện rồi, vụ án này chỉ là chút chuyện không có làm khó được ông đâu.
– Thủ trưởng , tôi chẳng qua chỉ là một đồn trưởng công an, sợ đảm đương không nổi trách nhiệm lớn như vậy, hãy để cho người trong công an huyện tra án đi.
Hoắc Lữ Mậu đương nhiên không muốn chạm đếnviệc này , cho nên cố gắng thoái thác .
– Chuyện của tôi phân công , chưa từng có ai dưới quyền trả giá, gỏi lắm, ông là người đầu tiên đấy.
Trần Quân Vĩ bực dọc ngửa mặt lên, tựa người ở trên ghế .
– Không phải , tôi…tôi không phải là có ý như vậy…
– Vậy ý ông là sao? Nói cho tôi biết rỏ ý nói ông xem.
Trần Quân Vĩ giọng nói càng ngày càng lạnh , cơ hồ đè nén Hoắc Lữ Mậu không thở nổi , quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người nguyên lai là thật sự .
– Thủ trưởng , tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, nếu không có việc gì tôi đi trước.
– Đi đi , làm gấp rút lên, chủ tịch huyện trưởng đã rất sốt ruột , ông hãy tự xử lý đi, nếu cấp trên truy cứu trách nhiệm tôi , nhất định tôi sẽ đưa ra một người chịu tội thay cho tôi, hi vọng rằng ông không phải trở thành người chịu tội thay.
Trần Quân Vĩ lạnh lùng nói khiến cho Hoắc Lữ Mậu tim đập thình thịch, phảng phất đây là điềm báo bệnh tim.