lý thì bọn họ mới tâm phục chứ.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Cường nhíu mày nói ra , mới vừa rồi vui sướng, sau khi nghe Đinh Nhị Cẩu phân tích thì Trương Cường mới thấy tình hình vẫn còn phức tạp không đơn giản.
– Anh viết văn như thế nào vậy?
– Viết văn? Viết cái gì? Viết văn?
– Đúng vậy, anh cứ bám sát vào quan điểm chính trị của trung ương và bộ công an mà viết ra thái độ của mình, tự sáng tao viết chứ đừng trích dẫn, phát huy những điểm năng lực mặt mạnh của mình , nâng cao sự nhạy bén áp dụng khoa học kỹ thuật vào điều tra, tưởng tượng ra cách trường học chung quanh 100 mét phải đảm bào an toàn cho học sinh, ở dưới từng thôn phải có chốt chặn dừng chân của cảnh sát phòng ngừa tôi phạm v.v… anh xuất thân từ trường cảnh sát chính quy , viết như vậy chắc không có vấn đề gì phải không!
– Viết cái này xong thì gửi ở đâu vậy?
– Anh không cần quan tâm đến, mau chóng viết để ghi điểm, viết xong giao cho tôi, tôi sẽ tìm nơi nào tốt nhất để đưa ra , phải nhanh lên nhé.
Trương Cường nhìn Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm nhận định, Đinh Nhị Cẩu làm như thế, nhất định có đạo lý của hắn .
Đồng thời hắn phát hiệ , Đinh Nhị Cẩu chỉ điểm ra mấy quan điểm này , đều là đương thời dư luận đang chú ý nhất , cũng là nóng bỏng nhất , trong giây lát , hắn hiểu được rồi, đây là Đinh Nhị Cẩu đang tạo thế đứng giúp mình, cũng là để cho trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ một lý do chính đáng đề bạt cho mình.
Bởi vì Trương Cường là xuất thân từ trường cảnh sát chính quy, hắn tuổi còn trẻ , lại có nền tảng căn bản tốt, càng quan trọng hơn một điểm là qua cái báo cáo này, hắn cho mọi người một lý do: “ Hắn không giống với người thường, nếu tin tưởng đề bạt hắn đem làm đồn trưởng , hắn càng có thể quản tốt trị an, bởi vì so với người khác thì trình độ văn hóa của hắn cũng vượt trội hơn…………..”.
Đinh Nhị Cẩu cùng Trương Cường trở lại thị trấn vào lúc buổi tối, vì thế hai người ở ngoài ngoại ô thị trấn ghé tiệm ăn một chút bánh sủi cảo, sau đó Đinh Nhị Cẩu đem Trương Cường đưa về đến đồn cảnh sát liền lái xe đi .
Vốn hắn muốn đi đến nhà Điền Ngạc Như, nhưng khi hỏi thăm dò Trương Cường, thì chính Trương Cường cũng không biết Hoắc Lữ Mậu có ở nhà hay không, vì vậy Đinh Nhị Cẩu sợ đi qua xui xẻo đụng vào miếng sắt nóng Hoắc Lữ Mậu thì phiền toái, nên quyết định trong đêm lái xe một đường thẳng hướng về thôn Lệ Viên.
Trong đêm tối Lưu Hương Lê đóng cửa nhà lại, nặng nề đứng tựa ở phía sau cánh cửa, cô nhắm mắt lại trầm tư.
Thỉnh thoảng có những đêm, cô luôn mang tâm trạng như là có lỗi với Đinh Nhị Cẩu, bởi vì sâu trong nội tâm của cô, khó có thể xóa đi chuyện khi bị bí thư Trịnh Minh Đường bú liếm trên cái âm hộ rồi sau đó lại bị giáo sư Triệu Phàm gian dâm, nhưng từ ở chỗ sâu bên trong bóng tối, có khi lại chui ra một tia cảm giác ham muốn tình dục kỳ dị, nhất là mỗi khi thời khắc cô độc không có Đinh Nhị Cẩu bên cạnh, loại cảm giác này chậm rãi nóng rực bắt nguồn từ nhỏ đến lớn, dần dần khuếch tán đến chung quanh thân, chậm rãi giống như ngọn lửa nhục dục nhóm lên, cuối cùng bùng nổ bạo phát !