bão dục vọng đẩy cô dâng cao, rồi không ngờ một cơn cực khoái như sóng biển cuốn tới, hoa tâm mở rộng âm tinh cũng cuộn theo mà trào ra, hai cô gái không hẹn mà cùng đạt đến cực khoái cùng một lượt kêu lên.
– Á…a….
– Ui….ui…anh ơi….
Lăng Sam lần này cơn cực khoái đến làm âm tinh phun ra liên tục thật sự lâu, thân mình cô như ưỡn ngửa ra không ngừng run rẩy, Đinh Nhị Cẩu tham lam, say mê mút sạch từng giọt âm tinh trắng sữa tanh tanh như đang uống một giòng sữa ngọt ngon lành từ trong thân thể Lăng Sam tiết ra…..
Vài phút sau, Tư Gia Nghi lắc đầu như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình, rồi nổ máy lái xe đi…
Tiếng xe chạy làm Đinh Nhị Cẩu và Lăng Sam choàng tỉnh, cả hai luống cuống chỉnh đốn lại y phục rồi bước vội ra bên ngoài…………………………………………..
…………………………………………………………………………..
Hai người tìm đến một tiệm ăn ở gần trường học:
– Em muốn ăn gì cứ việc gọi, cứ kêu nhiều món ăn vào, nếu ăn không hết thì lát nữa gói mang về trường .
Đinh Nhị Cẩu dặn dò .
– Vậy được rồi , tương gà , tương vịt , tương chân heo v.v . . .
Đinh Nhị Cẩu nghe cô gái gọi xong thiếu chút nữa cười nghiêng ngửa, nhưng rồi nhớ đến Lăng Sam sắp chuẩn bị thi đại học nên hỏi cô chuẩn bị thi vào ngành nào…
– Em đây giờ cũng chưa biết thi vào ngành nào, hiện tại cứ rối mù, cả ngày cùng đồng học cứ thảo luận bàn tán nên học ngành nào, riết rồi muốn điên rồ luôn.
– Ừ, nếu thế thì học kế toán ngân hàng đi, chờ em tốt nghiệp , anh sắp xếp công tác cho em…
– Anh Nhị Cẩu, anh nói thật đi, anh định sắp xếp em làm ở đâu? Đừng nói là về lại thị trấn Lâm Sơn làm cho bên tín dụng nông thôn của xã nhe, em cũng nói cho anh biết luôn, em dứt khoát sẽ không về lại thị trấn Lâm Sơn làm đâu, em chỉ muốn ở lại Bắc Kinh hoặc là Thượng Hải những thành phố lớn làm việc mà thôi.
– Không có vấn đề , chúng ta ăn cơm trước đi , vừa ăn vừa nói chuyện …
Nhưng lời còn chưa nói hết thì điện thoại di động Đinh Nhị Cẩu reo , hắn lấy ra xem thì ra là Phó Phẩm Ngàn gọi tới .
Đinh Nhị Cẩu nhìn Lăng Sam , do dự một chút rồi nghe điện thoại.
– Alô chị khỏe chứ, có chuyện gì sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi nhỏ .
– Anh ấy đi rồi , vừa mới ra đi.
Phó Phẩm Ngàn giọng nói rất thấp …
– Chị cần tôi phải làm cái gì đây?
Đinh Nhị Cẩu cũng thấp giọng hỏi .
Lăng Sam cũng cảm giác được tâm trạng Đinh Nhị Cẩu hơi kỳ lạ , vì vậy cô đình chỉ gọi món ăn , chăm chú nhìn Đinh Nhị Cẩu .
– Tôi hy vọng cậu qua đây giúp đỡ giùm tôi…tôi . .tôi…
– Được, biết rồi , tôi đến ngay.
Đinh Nhị Cẩu nói xong cúp điện thoại .
– Anh có việc sao?
Lăng Sam hỏi.
– Thực xin lỗi em Lăng Sam, một người nhà của bằng hữu anh chết , anh phải lập tức đi đến nhìn xem , em cứ ở chỗ này ăn cơm trước đi , còn dư lại thì em đóng gói mang về trường ăn , đây là 2000 đồng , tự đón xe trở về được không em.
– Được, anh nhanh đi đi , trên đường cẩn thận một chút.